Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu lại.

Tôi lấy ra một đôi vòng tay ngọc lục bảo trong suốt, đeo lên tay cô ấy.

“Đã không có nốt ruồi đỏ thì không sao rồi. Chị dâu chúc em và Thời Diệp hạnh phúc viên mãn.”

Khuôn mặt đang cau có của Lâm Nhu lúc này mới dịu xuống, khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay, trong mắt cô ta thoáng lên tia sáng tham lam.

Cố Thời Diệp thì cười tươi như hoa, vui mừng vô cùng.

Tôi quay sang các hàng xóm xung quanh, lớn tiếng nói: “Chờ đến ngày hai đứa nó thành hôn, mong mọi người đến nhà uống chén rượu mừng.”

Mọi người đều vui vẻ tản ra.

Cố Thời Diệp cũng dắt theo Lâm Nhu rời đi với vẻ hân hoan.

Nhìn bóng lưng họ khuất dần, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi u sầu chẳng thể xua tan.

Tôi không thể nói với họ, đằng sau tổ huấn kỳ lạ kia là một bí mật kinh hoàng đến mức nào.

Chỉ cần một người phụ nữ có nốt ruồi đỏ trên mông bước vào nhà, cả làng chúng tôi sẽ gặp họa sát thân.

Chuyện hoang đường thế này, chẳng mấy ai tin.

Nhưng tôi lại từng chứng kiến cảnh cả thôn Cố Gia suýt bị diệt tộc.

Vì không còn tôi ngăn cản, lại thêm lễ vật sính lễ hậu hĩnh, nên chuyện hôn sự giữa Cố Thời Diệp và Lâm Nhu tiến triển rất thuận lợi.

Chẳng bao lâu, ngày cưới cũng tới.

Chân của cô dâu vừa bước qua cửa, bầu trời đang nắng bỗng nhiên mây đen kéo đến.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, chuyện chẳng lành rồi!

Lòng tôi trầm xuống, lập tức thổi chiếc còi lệnh đặc biệt của người giữ làng.

Tiếng còi vừa vang lên, đội giữ làng lập tức hành động, phía sau tôi xuất hiện một nhóm đàn ông áo đen lặng lẽ.

Tôi dẫn người chắn ngang trước mặt cô dâu.

Tôi quát lớn: “Phụ nữ mang nốt ruồi đỏ bước vào cửa, ngươi là ai!”

Toàn bộ khách mời sững sờ, ai cũng bị sắc mặt âm trầm của tôi làm cho kinh hãi.

“Thời Diệp!” – tôi gằn giọng nhìn chằm chằm vào tấm khăn đỏ phủ trên đầu cô dâu – “Vén khăn cô ấy lên!”

Người nhà gái đưa dâu lập tức ồn ào phản đối:

“Nhà họ Cố các người làm gì vậy? Cô dâu còn chưa bước vào cửa mà đã đòi vén khăn che mặt ngay ngoài cổng?”

“Chẳng lẽ coi thường nhà gái chúng tôi đến vậy?”

Cố Thời Diệp cũng đầy vẻ sốt ruột, nhẹ giọng cầu xin: “Chị ơi, hôm nay là ngày vui lớn nhất đời em.”

“Có chuyện gì, đợi làm lễ xong rồi nói được không, em xin chị đó…”

Cố Thời Diệp do tôi một tay nuôi lớn, tuy gọi tôi là chị dâu, nhưng gọi tôi một tiếng “mẹ” cũng không quá.

Bình thường, nếu nó cầu xin như thế, tôi đã đồng ý ngay rồi.

Nhưng hôm nay không như mọi ngày, chỉ một sơ suất nhỏ, cả thôn này – bao gồm cả gia đình nhà gái – đều có thể mất mạng tại đây.

Tôi quát lớn: “Người đâu! Ai không phối hợp, đánh đuổi ra ngoài hết cho tôi!”

Khách khứa đến chúc mừng xung quanh đồng loạt lên tiếng khuyên can.

“Chị dâu của Thời Diệp, chị điên rồi à? Phải phá hỏng hôn lễ của em trai mình mới vừa lòng sao?”

“Đúng thế! Nếu chị vén khăn của cô dâu ngay lúc này, thì không phải cưới vợ nữa, mà là kết thù đó!”

Ánh mắt tôi lạnh như băng, giọng nói cũng vô cùng nghiêm khắc:

“Bây giờ vén khăn, ít nhất còn giữ được mạng. Nếu thật sự để người phụ nữ có nốt ruồi đỏ bước vào nhà, chẳng ai trong chúng ta còn sống nổi!”

“Vén lên cho tôi!”

Nhóm người áo đen lập tức hành động theo lệnh, khống chế hết người xung quanh, ngay cả Cố Thời Diệp cũng bị đè xuống không nhúc nhích được.

Tôi lập tức vén khăn đỏ trên đầu cô dâu lên, để lộ ra gương mặt giận dữ của Lâm Nhu.

“Bốp!” Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt tôi.

“Đừng mà!” – Cố Thời Diệp hét lớn.

Nhưng tôi chẳng hề để tâm, nắm chặt lấy cổ tay cô ta khi cô ta định giơ tay đánh tiếp, lớn tiếng chất vấn: “Cô rốt cuộc là ai?”

Khách mời bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi nói này, chị dâu của Thời Diệp, đây chẳng phải là Lâm Nhu sao? Hôm đó chị đã kiểm tra rồi mà, sao còn ngăn cản nữa?”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Các người tự nhìn đi, đám cưới này còn có thể tiếp tục được không?”

Mọi người trong sảnh cưới lúc này mới phát hiện có điều gì đó bất thường.