Tôi vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh, thì anh trai và thanh mai trúc mã của tôi—Lục Chu—bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, vẻ mặt trĩu nặng.
Anh trai nói nhà họ Thẩm kinh doanh thất bại, chỉ sau một đêm đã nợ đến hàng chục triệu.
Lục Chu thì bảo anh ấy vừa phát hiện mình bị ung thư, sống chẳng được bao lâu nữa.
Ngay tại chỗ, tôi xé nát giấy báo trúng tuyển trước mặt hai người, còn quay sang an ủi họ:
“Anh à, em không học đại học nữa đâu, em phải đi kiếm tiền giúp anh trả nợ.”
“A Chu, em sẽ ở lại bên cạnh anh, cùng anh đi qua đoạn đường cuối cùng.”
Anh trai và Lục Chu cảm động đến phát khóc, vừa rơi lệ vừa thề sẽ mãi mãi tốt với tôi.
Thế nhưng ngay khi họ rời đi, tôi lập tức nộp đơn xin cấp lại giấy báo trúng tuyển từ Bắc Đại, đồng thời liên hệ với kẻ thù không đội trời chung của mình để tìm đường cứu mạng.
Bởi vì ở kiếp trước, cha của Lục Chu vừa nghe tin tôi đỗ vào Bắc Đại đã sắp đặt cho tôi và Lục Chu đính hôn.
Con gái của bảo mẫu, Lâm Dao, sau khi biết chuyện thì để lại thư tuyệt mệnh rồi nhảy lầu tự tử.
Anh trai và Lục Chu ép tôi quỳ trước mộ Lâm Dao suốt ba ngày ba đêm, bắt tôi sám hối.
“Nếu không phải mày cho cô ấy uống thuốc ngủ trước kỳ thi, thì Lâm Dao đã không đi thi trễ, cũng đâu bị Bắc Đại từ chối.”
“Nó chết rồi, mày dựa vào đâu mà vào được Bắc Đại? Đứa đáng chết nhất chính là mày.”
Họ hận tôi thấu xương, dùng xích sắt khóa cổ tôi lại, nhốt tôi dưới tầng hầm.
Cuối cùng còn đẩy tôi xuống từ trên lầu cao, dàn dựng thành vụ tự sát.
Được sống lại một lần nữa, tôi thề phải vào được Bắc Đại.
Và càng phải thoát khỏi tình yêu và hận thù bệnh hoạn giữa ba con người đó.
1
“Ồ, không ngờ thủ khoa kiêu ngạo của khối cũng có ngày phải cầu xin tôi sao?”
Tôi làm như không nghe thấy giọng điệu chế nhạo của Kỷ Bạch Thần, chỉ nhỏ giọng hỏi:
“Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Đây là lần đầu tiên tôi nhờ đến Kỷ Bạch Thần.
Kiếp trước, linh hồn tôi phiêu lãng trong chốc lát sau khi chết, từ xa nhìn thấy cậu ấy khóc đến ngất trước mộ tôi, lúc đó tôi mới biết cậu ấy luôn thầm yêu tôi.
Nhưng ở kiếp này, chúng tôi vẫn là kẻ thù không đội trời chung, tôi không dám chắc cậu ấy có sẵn lòng giúp mình không.
“Giúp!”
Nghe được câu ấy, trái tim tôi cuối cùng cũng nhẹ đi phần nào.
“Có điều, tôi đang du lịch ở Ai Cập, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới quay lại được.”
Tôi vội nói: “Không sao, chỉ ba ngày thôi, tôi chờ được.”
Cúp máy xong, tôi bắt đầu suy nghĩ cách tìm cớ rời khỏi ngôi nhà này.
Anh trai và Lục Chu đều thích Lâm Dao.
Nếu họ phát hiện điều gì đó khả nghi, nhất định sẽ không để tôi đi.
Trước lúc chết ở kiếp trước, cơn đau kịch liệt luôn nhắc nhở tôi không được hành động bốc đồng.
Nhưng tiếng ồn ào dưới lầu đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đứng dậy bước xuống, liền thấy những người giúp việc trong nhà đang lần lượt kéo vali rời đi.
Mẹ của Lâm Dao ngồi ung dung trong phòng khách, nhàn nhã uống trà như thể bà mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà.
“Dì Lâm, sao họ đều bỏ đi hết vậy?” Tôi cố nén sự chán ghét trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Dì Lâm tỏ vẻ buồn bã: “Thời Niên nói nhà nợ nần, không còn khả năng thuê giúp việc nữa, đến cả dì cũng phải rời đi.”
Lời vừa dứt thì anh trai và Lục Chu từ ngoài đi vào, phía sau còn có cả Lâm Dao.
“Dì Lâm, con sẽ không để dì đi đâu, dì tuổi đã lớn rồi, không thể tiếp tục hầu hạ người khác. Từ nay sống cùng chúng con nhé.”
Giọng anh tôi tha thiết, sợ chỉ chậm một bước dì Lâm sẽ rời đi mất.
Lâm Dao bỗng nghẹn ngào khóc: “Đều tại cháu vô dụng, nếu hôm trước kỳ thi không uống sữa bò mà Chi Chi đưa đến, thì đã không ngủ quên, cũng chẳng thi trễ, có khi đã đỗ Bắc Đại rồi.”
“Nếu thi tốt, cháu có thể đi dạy thêm kiếm tiền nuôi mẹ.”
Tôi theo bản năng phản bác: “Tôi chưa bao giờ đưa sữa cho cậu cả.”
Tôi là chủ nhà này, sao có thể đưa sữa cho con gái người giúp việc?
Huống hồ, Lâm Dao hoàn toàn không đến muộn, thành tích cậu ta chỉ ở mức trung bình, thi đậu được trường hạng một đã là vượt sức rồi.
Nhưng không ai quan tâm đến lời tôi.
Dì Lâm kéo tay Lâm Dao, vừa khóc vừa trách:
“Dao Dao, con ngốc quá, sao chuyện lớn thế lại giấu đến giờ?”
“Chi Chi, dì thương con mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên đối xử với con còn tốt hơn Dao Dao, nhưng con không thể lấy tiền đồ của nó ra làm trò đùa được.”
Lời kết tội của dì Lâm khiến Lục Chu nổi giận, giơ tay tát mạnh vào mặt tôi một cái.
“Không ngờ mày lại độc ác đến vậy, mày có biết vì thi rớt mà Dao Dao mỗi ngày đều trốn trong phòng khóc không? Loại tâm địa hẹp hòi như mày mà xứng đáng liên hôn với nhà họ Lục sao?”
Ánh mắt anh trai tôi lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm:
“Chi Chi, em khiến anh quá thất vọng, dùng thủ đoạn hèn hạ hại Dao Dao, dù sao em cũng từ bỏ đại học rồi, công việc của dì Lâm sau này cứ để em làm.”
Tôi trừng mắt nhìn họ, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Lục Chu ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói:
“Tất cả là do mày nợ Dao Dao, từ nay đến khi Dao Dao khai giảng, mỗi ngày mày phải nấu cơm theo thực đơn cho cô ấy.”
Má tôi nóng rát, nhưng cũng không bằng tim tôi đau đớn.
Chỉ một câu vu vạ của Lâm Dao, họ không thèm kiểm chứng đã vội phán tội cho tôi.