Tiếng cười lập tức tắt lịm, Chu Diên Diên hừ lạnh:

“Ra vẻ gì chứ? Chỉ với cậu mà mơ lên Thanh Hoa? Kiếp trước cậu còn—”

Tôi cười.

Cô ta định nói, kiếp trước tôi đến cao đẳng còn không đậu, đời này mà mơ mộng vào được Thanh Hoa thì đúng là chuyện hoang đường.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Chu Diên Diên tiếp tục nghiến răng ken két:

“Thanh Hoa thì sao chứ? Một tuần nữa bà Diệp sẽ công bố trước mặt mọi người rằng tôi là người thừa kế duy nhất! Khối tài sản nghìn tỷ đó còn hơn cả cái Thanh Hoa bé tẹo của cậu không biết bao nhiêu lần!”

Nghe đến đây, tim tôi bất giác siết lại.

Một tuần?

Nhanh hơn hai tháng so với kiếp trước!

Xem ra Diệp Lan và đám Corgi kia đã sốt ruột lắm rồi, chỉ có kẻ ngốc như Chu Diên Diên còn đang đắm chìm trong giấc mộng thành tỷ phú—mà chẳng hay biết mạng mình đã cận kề cái chết.

4

Chu Diên Diên nói to đến mức thu hút không ít người trong khu dân cư.

Những người đó nhanh chóng nhận ra cô ta chính là người đã “cứu” nữ tỉ phú Diệp Lan , ai nấy đều lộ vẻ ngưỡng mộ.

“Thì ra nữ tỉ phú lại chọn người thừa kế theo cách đơn giản vậy! Cô gái tên Chu Diên Diên này đúng là quá may mắn, tiện tay cứu người một cái liền trở thành người thừa kế, nhẹ nhàng nắm giữ tài sản nghìn tỷ!”

“Tôi còn nghe nói, lúc ấy bên cạnh cô ta còn có một người bạn tên là Tô Hạ Hạ, nhưng lại tưởng Diệp lão phu nhân là kẻ lừa đảo nên quay đầu bỏ đi. Không biết giờ thấy bạn thân mình được thừa kế gia tài, có phải đang hối hận đến tái mặt không?”

Giữa tiếng xì xào bàn tán, Chu Diên Diên ưỡn ngực ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng.

“Giờ cậu quỳ xuống xin tôi còn kịp đấy, biết đâu tôi lại bố thí cho cậu một bát cơm!”

Tôi thản nhiên nhìn cô ta, hỏi ngược lại:

“Chu Diên Diên, nể tình chúng ta từng là bạn thân, tôi mới tốt bụng nhắc cậu một câu. Cậu thực sự nghĩ, chỉ dựa vào một màn kịch cứu người mà khiến nữ tỉ phú thay đổi cái nhìn, sẵn sàng giao cả cơ nghiệp cho cậu sao?”

Vừa dứt lời, Chu Diên Diên đã phá lên cười.

Lời tôi không khiến cô ta nghi ngờ điều gì, ngược lại càng khẳng định trong lòng cô ta rằng tôi đang ghen tức.

“Tô Hạ Hạ, tới nước này rồi thì thừa nhận đi, cậu chính là đang ghen tị vì tôi được bà Diệp ưu ái! Nhìn tôi trở thành người thừa kế mà lòng không cam tâm, nên mới bịa mấy lời vớ vẩn để hòng khiến tôi bỏ cuộc.”

“Tôi nói cho cậu biết—cậu nằm mơ đi!”

Nhìn bóng lưng cô ta ngạo nghễ rời đi, tôi khẽ mỉm cười.

Không phải chỉ một tuần thôi sao?

Tôi cũng muốn xem xem, cô ta còn kiêu ngạo được bao lâu. Vừa hay, tôi cũng rất muốn tận mắt chứng kiến kết cục của cô ta.

Cuối cùng, ngày tổ chức lễ kế thừa cũng tới, người thân họ hàng nhà Chu Diên Diên đều được mời đến.

Được đám người xung quanh tâng bốc, Chu Diên Diên cùng bố mẹ hớn hở như ba con công kiêu ngạo.

Thấy tôi không có mặt, Chu Diên Diên liền gọi video đến.

Vừa thấy tôi bắt máy, cô ta đã lên giọng châm chọc:

“Tô Hạ Hạ, cậu không dám tới phải không? Hối hận chết rồi vì hôm đó không cứu bà Diệp chứ gì?”

“Không còn cách nào đâu, có người sinh ra là không có mệnh phú quý, cả đời chỉ xứng bị tôi giẫm dưới chân. Cậu mà xin tôi vài câu, có khi sau này đói đến mức ăn không nổi, tôi còn thương hại bố thí cho ít cơm, thật là đáng thương!”

Tôi không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn bố cục phía sau qua màn hình.

Rõ ràng là một nghi lễ mừng, vậy mà cách bài trí lại chẳng khác gì đang làm tang lễ. Toàn bộ dùng tông màu đen trắng, trong góc còn dán vài tờ bùa đỏ như máu.

Khung cảnh kỳ quái ấy giống hệt kiếp trước của tôi.

Xem ra, cảnh mà tôi đợi lâu nay cuối cùng cũng sắp đến, và chân tướng về việc Diệp Lan vắt óc tìm chủ cho lũ Corgi sắp được vạch trần.

Đúng lúc tôi đang chăm chú nhìn vào màn hình, thì từ phía bên ngoài video bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp:

“Diệp Lan , đây chính là món quà lớn mà bà chuẩn bị cho đám Corgi à?”