Trên đường đi thi đại học, tôi và cô bạn thân gặp một bà lão bị ngã.

Bạn tôi vội vã tới điểm thi, khuyên tôi đừng xen vào chuyện không liên quan.

Tôi nghĩ, dù sao cũng là một mạng người, nên đã đỡ bà lão dậy rồi ở lại chờ xe cấp cứu đến mới vội vàng chạy tới phòng thi.

Không ngờ bà lão ấy lại chính là Diệp Lan – nữ tỉ phú sở hữu khối tài sản nghìn tỷ.

Bà không có con cái, cố ý dựng lên vở kịch này để tìm người thừa kế, và tôi chính là người đã vượt qua bài kiểm tra ấy.

Bà hứa sẽ để lại toàn bộ gia sản cho tôi, chỉ cần sau khi bà qua đời, tôi chịu chăm sóc đám chó Corgi – hơn chục con – của bà thật tốt.

Tôi vui vẻ đồng ý, cả gia đình tôi cũng được bà đón về sống trong biệt thự lớn của mình.

Còn bạn thân tôi thì thi trượt, mỗi ngày phải bưng bê làm thêm mới đủ sống qua ngày.

Nhìn tôi và cả nhà nhờ cậy đại tỉ phú mà một bước lên đỉnh cao cuộc đời, cô ta ghen tị đến phát điên, lái xe tông chết tôi ngay tại chỗ.

Lần nữa mở mắt, tôi lại quay về ngày thi đại học năm đó.

Thấy bạn thân nhanh chân bước tới đỡ bà lão trước, tôi bỗng nghe thấy tiếng lòng của cô ta.

“Lần này, khối tài sản nghìn tỷ sẽ là của mình!”

1

“Ôi chao, có ai đưa tôi đến bệnh viện được không? Tôi bị ngã gãy xương rồi…”

Tiếng kêu cứu yếu ớt của bà lão kéo tôi trở về thực tại.

Một bà cụ đang ngồi bệt giữa đường, khẩn thiết cầu cứu, nhưng người đi đường đều cho rằng bà là kẻ giả vờ bị nạn để lừa người, ai nấy vội vàng lảng tránh như không nghe thấy.

Khi thấy tôi và bạn thân Chu Diên Diên đi ngang qua, bà cụ lại quay sang gọi:

“Các cô gái, có thể đưa tôi đến bệnh viện được không?”Đ.ọc, fuI, tại, vivutruyen2.net, để, ủng, hộ, tác, giả !

Kiếp trước, Chu Diên Diên vì đang vội đến điểm thi đại học nên đoán rằng bà lão này chỉ giả vờ ngã để lừa đảo, liền khuyên tôi đừng xen vào, đi thi mới là chuyện quan trọng.

Nhưng lần này, khi nghe tiếng kêu cứu, mắt Chu Diên Diên bỗng sáng rực lên, lập tức hất tay tôi ra rồi chạy nhanh đến bên bà cụ.

Nhìn cảnh ấy, tôi liền chắc chắn – cô ta cũng đã trọng sinh.

Quả nhiên, sau khi đỡ bà cụ dậy, Chu Diên Diên còn không quên quay đầu lại nói đầy đắc ý:

“Hạ Hạ, cậu thật lạnh lùng quá, đây là một mạng người đó, sao cậu có thể ngăn cản tớ cứu người?”

Tôi nhìn bà lão vẫn đang nhập vai đầy tập trung, bình thản đáp:

“Trên đường lớn bỗng dưng có một bà cụ ngã lăn ra, ai biết được có phải đang giở trò lừa đảo không?”

“Tớ khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, mau đi thi đại học mới là việc chính.”

Chu Diên Diên nghe vậy thì ngơ ngác, không thể tin nổi.

“Sao cậu lại… rõ ràng kiếp trước cậu đâu có—”

Nói được nửa câu, cô ta vội vàng bịt miệng, như thể sợ tôi biết được điều gì đó.

Nhưng tôi thì đã hiểu rõ câu nói chưa thành lời ấy là gì.

Kiếp trước, sau khi tôi cứu bà cụ, mới biết bà chính là Diệp Lan – nữ tỉ phú sở hữu khối tài sản nghìn tỷ.

Tất cả chỉ là một phép thử mà bà cố tình dựng lên để tìm người thừa kế, và tôi chính là người vượt qua thử thách đó.

Bà hứa sẽ để lại toàn bộ tài sản cho tôi, chỉ cần sau khi bà qua đời, tôi đồng ý chăm sóc mấy chú chó Corgi – hơn chục con – của bà.

Tôi vui vẻ đồng ý, cả gia đình tôi cũng được đón về sống trong biệt thự lớn của bà Diệp Lan

Còn Chu Diên Diên thì thi trượt đại học, phải làm nhân viên bưng bê vất vả mỗi ngày mới đủ sống.

Ngày tôi chính thức thừa kế tài sản, còn mời cô ta đến chứng kiến thời khắc huy hoàng của mình.

Không ngờ lòng ghen tị điên cuồng khiến cô ta lái xe tông chết tôi.

“Dựa vào đâu mà tớ phải bưng bê khổ cực mỗi ngày, còn cậu chỉ cần chăm mấy con chó là được cả khối tài sản nghìn tỷ? Cậu đi chết đi!”

Không ngờ vừa mở mắt ra, tôi lại quay về ngày định mệnh thay đổi số phận này.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của Chu Diên Diên khi đỡ bà cụ dậy, tôi nghe thấy tiếng lòng của cô ta.

“Lần này, khối tài sản nghìn tỷ là của mình rồi!”

Tôi khẽ mỉm cười, không chút luyến tiếc mà quay người bước đi.