Ngay sau đó có bạn học cố gắng đóng vai người hòa giải, kết bạn WeChat để khuyên nhủ.
Tôi làm như không thấy.
Giờ tôi đã có cuộc sống ổn định, không muốn bị họ quấy rầy nữa.
Không ngờ Thẩm Triết và Thẩm Tử Duệ tìm không được tôi nên báo công an.
Tôi bị gọi lên đồn.
Ở đó, tôi thấy hai cha con nhà họ.
Thẩm Tử Duệ nay đã 18 tuổi, cao ráo điển trai. Nó nhìn tôi đầy oán trách, trách tôi không ra sân bay đón họ, còn dọn nhà mà không nói một câu.
Thẩm Triết cũng trưng ra vẻ trách móc:
“Nam Châu, anh không ngờ em càng lớn càng khó tính vậy đấy.”
“Dù vợ chồng có mâu thuẫn thế nào cũng đừng trút giận lên con, nó gọi điện, nhắn tin cho em mà em cũng chặn hết, em có biết làm vậy sẽ tổn thương con cỡ nào không?”
Cảnh sát chỉ nghe một phía nên cũng cố gắng khuyên giải tôi:
“Con lớn rồi, vợ chồng có gì thì nói chuyện rõ ràng, đừng chơi trò mất liên lạc.”
Tôi nói thẳng với cảnh sát:
“Tôi với anh ta không phải vợ chồng, chúng tôi cũng không còn là người một nhà.”
Tôi còn chưa nói hết câu thì Thẩm Triết đã vội vàng kéo tôi ra:
“Đừng làm phiền người ta làm việc nữa, chuyện nhà mình thì về nhà nói. Anh biết em đã vất vả nhiều rồi, sau này anh sẽ cùng em gánh vác.”
Chương 6
Hắn không biết, hắn đã không còn nhà để mà quay về.
Thẩm Tử Duệ miễn cưỡng nói lời xin lỗi với tôi:
“Con biết, ba năm qua con với ba không liên lạc gì với mẹ, làm mẹ giận. Nhưng mẹ cũng không chủ động liên hệ với bọn con mà.”
“Bọn con có phải không quay lại đâu, mẹ giận cái gì? Giải tỏa là chuyện lớn như vậy, mẹ cũng không nói gì với con với ba cả.”
“Chẳng lẽ mẹ không nên xin lỗi con với ba một tiếng à?”
Thẩm Triết thấy sắc mặt tôi không tốt thì huých nhẹ vào tay Tử Duệ, nói nhỏ:
“Con bớt nói vài câu đi, dù sao mẹ con cũng là người lớn, sau này đừng nhắc lại mấy chuyện cũ nữa. Cả nhà mình sống vui vẻ là được rồi.”
Hắn tự nhiên chuyển chủ đề:
“Đi chợ nhé, mua ít đồ ông bà nội thích ăn, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm đoàn viên thật vui vẻ.”
“Nam Châu, dạo này ba mẹ em thế nào rồi? Giờ đang sống ở khu nào vậy?”
“Tụi họ… đã không còn nữa—”
Tôi còn chưa nói hết câu thì Thẩm Triết đã tự cho mình cái quyền cắt ngang lời tôi:
“Ý em là ba mẹ về quê rồi à?”
“Không phải, họ—”
“Về quê cũng tốt, vậy sau này em đỡ vất vả phải chăm sóc. Hôm nào tụi mình cùng về quê thăm họ một chuyến.”
Thẩm Triết bao nhiêu năm rồi vẫn không bỏ được cái tật tự cao tự đại, luôn thích cắt lời người khác như thể chỉ có mình là đúng.
Tôi chẳng buồn đôi co, lần cuối cùng nghiêm túc nói với hắn:
“Thẩm Triết, Thẩm Tử Duệ, từ giờ trở đi hai người không còn bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa, đừng liên lạc với tôi nữa!”
“Từ lúc hai người cặp kè với Chu Tuyết, đáng lẽ đã phải hiểu rằng, tôi không phải loại người có thể chịu đựng kẻ phản bội. Nên tôi sẽ không bao giờ tha thứ!”
Thẩm Triết và Thẩm Tử Duệ đều sững người, không ngờ tôi lại biết chuyện đó.
Nhưng đúng như bản chất, cả hai cha con đều cố chối đến cùng, không ai chịu thừa nhận.
Thẩm Triết thậm chí còn lật ngược thế cờ, đổ lỗi cho tôi:
“Nam Châu, anh nể em bao năm vất vả chăm lo cho gia đình nên mới không nói ra chuyện em lén lút cặp kè với trai lạ.”
“Anh vì tình nghĩa với con trai nên chỉ cần em biết quay đầu, làm tròn bổn phận một người vợ, anh vẫn có thể tha thứ cho em.”
Tôi tức đến bật cười. Tôi thật sự không hiểu hắn lấy đâu ra cái mặt để nói mấy lời đó:
“Thẩm Triết, anh là loại đàn ông tệ hại và vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp! Ngoại tình, phản bội, lừa dối—chỉ có anh mới trơ trẽn đến mức như vậy!”
Hắn ngang nhiên rút điện thoại ra, đưa ra đoạn tin nhắn với mấy người bạn học cũ:
“Lúc đầu anh còn muốn giữ thể diện cho em, nhưng nếu em đã ngoan cố không biết sai, thì anh cũng không cần giữ nữa!”
“Bạn bè ai cũng thấy em nắm tay đàn ông khác đi ngoài phố! Em còn định chối nữa không?”
Tôi nhìn hắn chằm chằm, lạnh giọng:
“Anh không thấy mình nực cười à? Anh lấy tư cách gì để quản tôi? Anh làm đủ chuyện tồi tệ, lại còn có mặt mũi trách người khác sao?”
Thẩm Tử Duệ lập tức bênh Thẩm Triết:
“Mẹ, mẹ nói vậy quá đáng rồi. Dù gì chúng ta vẫn là một gia đình mà.”
“Mẹ đừng vì muốn che giấu chuyện ngoại tình của mình mà bôi nhọ ba. Mấy năm nay ba đã rất vất vả rồi, ba với dì Chu Tuyết chỉ là bạn học thôi!”
Tôi quay sang nhìn Thẩm Tử Duệ, lạnh lùng cảnh cáo:
“Tôi không phải mẹ cậu! Đừng gọi tôi là mẹ! Từ cái ngày cậu đem bán phần mộ ông bà ngoại, trong lòng tôi cậu đã chết rồi!”
Chương 7
Tôi bắt taxi rời khỏi đó, cắt đứt mọi dây dưa.
Không ngờ Thẩm Triết dùng mối quan hệ gì đó để tra ra công ty của chồng tôi.
Hắn cùng Thẩm Tử Duệ tới tận nơi, đóng vai “nạn nhân” để gây chuyện.
Chồng tôi là một quản lý cấp cao, rất giữ gìn hình ảnh và danh tiếng trong công ty.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/nguoi-dung-sau-muoi-lam-nam/chuong-6