Ban đầu, ba người họ rất khó chịu khi tôi dẫn người ngoài theo. Tôi nói cô ta không dễ dàng gì, bảo họ đối xử tử tế.
Từ đó, Lâm Nhược Nhược luôn mạnh mẽ, kiên cường và lấy lòng họ.
Tôi tận mắt chứng kiến họ từ chán ghét thành nâng niu cô ta.
Dần dần, người bị loại ra khỏi vòng tròn… là tôi.
“Thời Ương, nghe nói lần trước Tần Dã họ vì đến gặp tôi mà bỏ cậậu lại biệt thự nghỉ dưỡng một mình?”
“Cậu đừng trách họ nhé, trách thì trách tôi thôi, trách tôi bị tiếng sấm làm sợ quá, khiến họ lo lắng quá mức.”
Lâm Nhược Nhược giả vờ ngây thơ, ánh mắt lại đầy khoe khoang đắc ý.
Trong mắt họ, cô ta lại là người thấu tình đạt lý.
“Nhược Nhược, Thời Ương sẽ không trách bọn mình đâu, lần trước cô ấy làm rất tốt, còn giúp chúng ta nữa.” Tần Dã nói giọng hiếm khi dịu dàng.
Chu Thời Cảnh cũng mỉm cười nhìn tôi: “Thời Ương, nếu cô cứ hiểu chuyện như hôm đó, đừng tổn thương Nhược Nhược nữa, đối xử tốt với cô ấy, bọn tôi đều chào đón cô trở về.”
“Đúng vậy Thời Ương, cô cũng biết Nhược Nhược đã chịu nhiều khổ cực, chúng tôi thương cô ấy hơn một chút là điều nên làm. cô đừng ghen tuông mà gây khó dễ cho cô ấy nữa, cùng chúng tôi chăm sóc cô ấy đi.” Lục Nhiên nói.
Lâm Nhược Nhược ánh mắt lóe lên: “Thời Ương, cậu quay về đi, tớ sẽ bảo họ đối xử tốt với cậu. Ai dám không tốt với cậu, tớ sẽ không thèm để ý đến họ nữa, hứ.”
Mấy người họ giả vờ bị dọa sợ.
“Sợ quá sợ quá, nữ vương Nhược Nhược đã ra lệnh thế này rồi, bọn tôi sao dám không tốt với Thời Ương.”
“Nhược Nhược giờ từ công chúa thành nữ vương rồi, bọn tôi nào dám trái lời nữ vương, chỉ cần Thời Ương không bắt nạt cậu, chúng tôi tự nhiên sẽ đón nhận cô ấy.”
Họ cười đùa vui vẻ, Lâm Nhược Nhược như con mèo nhỏ vẫy đuôi, được cưng chiều hết mực.
Tần Dã quay sang nhìn tôi: “Thời Ương, cô xem Nhược Nhược rộng lượng với cô như vậy, nếu quay về thì phải đối tốt với cô ấy đấy.”
Tôi nhún vai: “Không cần, các người như vậy rất tốt, tôi hiện giờ cũng rất tốt, tôi không có hứng đi đối tốt với ai, không muốn dính vào nữa.”
8
Lời tôi nói khiến bọn họ sững sờ.
Lâm Nhược Nhược đột nhiên lên tiếng: “Đói quá à, Tần Dã, Thời Cảnh, A Nhiên, em còn chưa ăn trưa đó…”
Bọn họ lập tức lo lắng.
“Ngốc ạ, sao không nói sớm, lại để bụng đói, tụi anh đi lấy đồ ăn cho em ngay.”
Họ lập tức bỏ dở cuộc trò chuyện, chạy về khu ẩm thực chọn đồ ăn, thức uống cho Lâm Nhược Nhược.
Lâm Nhược Nhược đắc ý nhìn tôi: “Kẻ thua cuộc, đã biết không chen chân được nữa thì tránh xa bọn họ ra, không thì lần sau bảo Tần Dã họ ném cô vào rừng sâu núi thẳm luôn đấy!”
Tôi nói một câu về phía sau cô ta: “Tần Dã, anh nghe thấy không?”
Sắc mặt Lâm Nhược Nhược lập tức tái lại, vội chuyển sang dáng vẻ yếu đuối: “Tần Dã, không phải vậy đâu——”
Nhưng khi cô ta quay lại, không thấy Tần Dã phía sau, lập tức chuyển sang tức giận trừng mắt tôi: “Thẩm Thời Ương, cô dám chơi tôi à?”
Tôi nhìn người trước mặt – Lâm Nhược Nhược từ kẻ nhút nhát hèn mọn nay lại đắc ý độc ác với chính người từng giúp cô ta.
Tôi cười khẩy: “Chúc cô mãi mãi được làm người trong lòng bàn tay họ.”
“Còn nữa, mở mắt ra mà nhìn xem đây là tiệc gì, nếu còn dám xúc phạm tôi, tôi cũng sẽ cho cô đẹp mặt đấy.”
Tôi hừ một tiếng, nhìn thấy Tạ Vân Hàng tiến vào sảnh tiệc và đi về phía tôi, tôi liền tiến lại gần anh.
Trong sảnh tiệc, người đại diện chủ nhà phát biểu chào mừng.
Phía khu ẩm thực, Tần Dã đang đút Lâm Nhược Nhược ăn, Chu Thời Cảnh dịu dàng vén tóc giúp cô ta, Lục Nhiên cầm nước trái cây hỏi cô ta có muốn uống không.
Còn bên tôi, Tạ Vân Hàng nắm tay tôi bước lên sân khấu.
Cha Tạ phát biểu tiếp: “Hôm nay không chỉ là tiệc đón gió của con trai tôi – Tạ Vân Hàng.”
“Mà còn là dịp để giới thiệu vị hôn thê của con tôi, con dâu nhà họ Tạ – tiểu thư Thẩm Thời Ương.”
“Mùng 8 tháng sau, hoan nghênh mọi người đến dự tiệc cưới.”
Tiếng vỗ tay như sấm và những lời chúc mừng vang lên, át cả tiếng đổ vỡ của ly đĩa ở khu ẩm thực bên kia, còn có tiếng hét của Lâm Nhược Nhược vì bị nước đổ trúng chân.
Nhưng tất cả đều bị tin mừng này lấn át.

