Chương 2

Đến khi tôi bước gần đến chỗ cô ta, cô ta mới từ tốn bấm tạm dừng chương trình giải trí.

Tay tôi siết chặt, không rõ có phải Bùi Diễn Dục đã cho cô ta đặc quyền lớn đến vậy hay không.

“Đồng nghiệp này, cô xem chương trình trong giờ làm việc, công việc làm xong hết rồi à?”

Hạ Dư Hàn chẳng để tâm, liếc tôi một cái: “Làm việc mệt rồi thì nghỉ một lát có sao? Cô là người đi thu gom giấy vụn à? Rẽ phải phía trước có phòng pha trà đấy.”

Nhân viên ngồi bên cạnh tuy không muốn dính dáng, nhưng vẫn khẽ nhắc nhở: “Đây là cô Tô, tiểu thư nhà sáng lập tập đoàn chúng ta, cũng là phu nhân của Tổng giám đốc Bùi.”

Hạ Dư Hàn nhìn tôi với vẻ vô tội: “Xin lỗi nhé cô Tô… tôi cứ tưởng phu nhân tổng giám đốc sẽ rất có khí chất và xinh đẹp, nên không liên tưởng đến cô, thật ngại quá.”

Một cơn giận bùng lên trong lòng tôi.

Tôi đang định mở miệng mắng cô ta, thì ánh mắt Hạ Dư Hàn liếc sang hướng khác, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Xin lỗi cô Tô… tôi đi làm việc ngay đây…”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Giọng nói nghiêm nghị của Bùi Diễn Dục vang lên sau lưng tôi.

Mấy nhân viên lập tức bu lại, mỗi người một câu:

“Cô Tô mắng Dư Hàn làm việc không nghiêm túc, cô ấy bị nói đến phát khóc rồi.”

“Dư Hàn làm việc rất tốt, tổ trưởng còn cho phép cô ấy nghỉ ngơi một lát, cô Tô yêu cầu thế là hơi khắt khe rồi.”

Tôi hơi ngạc nhiên, lúc nãy những người này đều im như thóc, sợ tôi và Hạ Dư Hàn cãi nhau sẽ lôi họ vào.

Vậy mà giờ chỉ cần Bùi Diễn Dục xuất hiện, họ liền có hướng theo, thi nhau bênh vực Hạ Dư Hàn.

“Đủ rồi.” Bùi Diễn Dục chỉ vào Hạ Dư Hàn, “Cô, ngày mai đến phòng tôi báo cáo công việc. Tôi muốn đích thân kiểm tra lượng công việc của cô.”

Hạ Dư Hàn cúi đầu đồng ý, nhưng khóe miệng lại lén cong lên.

Tim tôi bỗng nhói lên, nỗi chua xót dâng trào trong ngực.

Rốt cuộc là muốn cảnh cáo cô ta, hay muốn tìm cơ hội ở một mình với cô ta trong công ty?

Tôi ổn định lại tinh thần, cất cao giọng: “Tôi không đến đây để giám sát, mà là để thông báo với mọi người, công ty sẽ nâng cấp thiết bị dần dần, bắt đầu từ phòng ban của các bạn, toàn bộ máy tính sẽ được thay mới.”

Nghe vậy, mọi người đều rất vui mừng.

Chỉ có Hạ Dư Hàn bĩu môi, không hài lòng: “Sao lại đột ngột vậy chứ, tôi quen dùng máy tính này rồi, không muốn đổi được không?”

“Không được.” Bùi Diễn Dục trực tiếp bác bỏ, quay sang tôi nở nụ cười nhẹ: “Phu nhân đại diện cho tôi, mọi người cứ làm theo kế hoạch của cô ấy!”

Hạ Dư Hàn không thể tin nổi nhìn anh, mặt đỏ bừng vì tức.

Tôi chẳng buồn nhìn cô ta làm trò, chỉ nói với Bùi Diễn Dục một tiếng rồi tự mình về nhà.

Không bao lâu sau, Bùi Diễn Dục tan làm sớm, tất tả quay về.

Anh ấy tay trái xách chiếc bánh kem tôi thích nhất, tay phải cầm chiếc túi tôi vừa nhắm đến mấy hôm trước, nét mặt đầy áy náy.

“Vợ ơi, xin lỗi em. Việc thử nghiệm bạn gái ảo AI anh đã giao cho người khác làm rồi. Anh tuyệt đối sẽ không dính dáng đến bất cứ thứ gì khiến em cảm thấy anh phân tâm nữa.”

Tôi nhận lấy quà của anh, bình tĩnh nói: “Vì công việc, có thể hiểu được.”

Anh thở dài một hơi, ôm tôi vào lòng, giọng đầy thương xót: “Anh biết mình đã lơ là với em, anh xin lỗi. Mật khẩu điện thoại của anh là ngày sinh nhật em, nếu em không yên tâm, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Tối đến, lúc Bùi Diễn Dục đi tắm, tôi mở điện thoại của anh.

Rất sạch sẽ, không có bất kỳ điểm khả nghi nào.

Đột nhiên, một tin nhắn thông báo đơn đồ uống nóng đã giao tới bật ra, người nhận là một cô gái.

Thì ra, trước khi xin lỗi tôi, trong lòng anh vẫn còn bận tâm đến cơn đau bụng kinh của cô ta.

Tim tôi thắt lại, suýt chút nữa ném điện thoại của anh xuống đất.

Bùi Diễn Dục… thật sự đã trở thành kẻ hai mặt – trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu.

Chương 3

Không đợi anh tắm xong, tôi lập tức qua phòng khác ngủ.

Cả đêm trằn trọc không yên.

Sáng hôm sau, toàn bộ thiết bị của bộ phận vận hành số hai đã được thay mới.

Tôi tìm đến máy chủ của Hạ Dư Hàn, nhờ chuyên gia phục hồi toàn bộ dữ liệu.

Trong máy tính cô ta cũng có cài đặt một chương trình trợ lý AI.

Quả nhiên, cô ta chính là “bạn gái ảo” của Bùi Diễn Dục.

Suy đoán cả đêm cuối cùng được xác nhận, tay tôi không khỏi run lên.

Dùng tài nguyên của công ty, thậm chí để biết bao nhân viên nói dối… chỉ vì tình yêu của họ ư?

Tay tôi run rẩy mở đoạn lịch sử trò chuyện, mới phát hiện phía bên Bùi Diễn Dục là phiên bản đã bị cắt xén.

Trong bản ghi chép từ phía Hạ Dư Hàn, Bùi Diễn Dục quan tâm đến từng chi tiết nhỏ.

Để có lý do công khai mua trà sữa cho cô ta, anh đãi luôn cả bộ phận hơn năm mươi người.

Để cô ta vui vẻ đi làm, anh hạ thấp tiêu chuẩn hiệu suất cho cả phòng ban.

Anh còn quan tâm hôm nay cô ta mặc quần tất màu gì, kiểu nội y như thế nào.

Họ còn có một điểm hẹn bí mật gọi là “Tổ ấm tình yêu”.

Ngay tuần trước, họ đã hẹn gặp nhau tại đó, Hạ Dư Hàn hỏi anh có cần chuẩn bị thuốc tránh thai không.

Bùi Diễn Dục trả lời là không cần.

【Con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh hơn con của Tô Thanh Việt.】

Thấy câu này, tôi trừng trừng nhìn màn hình, như bị sét đánh trúng.

Năm ngoái, tôi từng mang thai con của anh.