Lục Tinh Hà chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái, đi thẳng đến bàn họp.

Tôi bước theo sau, khi ngang qua Trần Kiều Kiều, bước chân khựng lại, tôi ghé sát tai cô ta thì thầm:

“Y tá trưởng Trần, giữ chặt đàn ông của cô đi.”

“Đừng để đến lúc anh ấy thua trắng tay không còn cái quần mà mặc, lại khóc lóc tìm đến tôi.”

Trần Kiều Kiều tức đến run người, nhưng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn tôi ngồi xuống hàng ghế chính.

Buổi báo cáo bắt đầu, chủ đề là một phép tính quỹ đạo cực kỳ phức tạp.

Người báo cáo là một nghiên cứu viên trẻ tuổi, đeo kính dày cộp.

【Mẹ! Nhóm số liệu thứ ba của cậu ta sai rồi! Chữ số thập phân thứ năm sau dấu phẩy phải là “8”, nhưng lại ghi thành “6”!】

Giọng con gái vang lên trong đầu tôi.

【Lỗi này sẽ khiến cả thử nghiệm thất bại. Mẹ phải ngăn nó lại!】

Tôi tập trung nhìn kỹ, quả thật giữa một đống công thức rối rắm, góc dưới bên trái có một con số bị viết sai.

Báo cáo vòng một kết thúc, Triệu Kiến Quốc lập tức lên tiếng công kích.

“Kỹ sư Lục, phần số liệu do anh phụ trách, tôi xem thế nào cũng thấy có vấn đề.”

“Nếu đúng theo kết quả tính toán này, tỷ lệ nhiên liệu của chúng ta e rằng không thể đủ để duy trì quỹ đạo như kế hoạch.”

Sắc mặt Lục Tinh Hà càng lúc càng u ám, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn anh đầy cảm thông pha chế giễu.

Trần Kiều Kiều cười nắc nẻ, ôm chặt lấy tay Triệu Kiến Quốc, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía tôi.

Vòng thảo luận thứ hai bắt đầu, tất cả đều đang chờ Lục Tinh Hà lên tiếng giải thích.

Ngay khi anh chuẩn bị mở miệng, tôi đột ngột cất tiếng.

“Khoan đã.”

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía tôi.

Tôi đối diện với những cái nhìn nghi hoặc, coi thường, chậm rãi đứng dậy bước lên bảng.

“Dữ liệu của kỹ sư Lục hoàn toàn không có vấn đề.”

“Nhưng nhóm số liệu thứ ba của người báo cáo, có một sai sót nhỏ.”

Tôi cầm phấn, trước mặt tất cả mọi người, khoanh tròn con số thập phân bị viết sai kia.

Từng động tác của tôi rất chậm, nhưng mỗi lần viết, tôi đều đọc to rõ ràng từng chữ số.

Viết xong, tôi đặt viên phấn xuống, đẩy nhẹ về phía Lục Tinh Hà, khẽ mỉm cười.

“Kỹ sư Lục, anh thấy sao?”

8

Cả hội trường xôn xao.

Một cô gái nhà quê vô danh lại dám đứng lên chất vấn giữa cuộc họp tuyệt mật cấp quốc gia?

Mặt mũi cậu nghiên cứu viên tái mét, như muốn khóc, vội nhìn về phía Triệu Kiến Quốc cầu cứu.

Triệu Kiến Quốc quan sát tôi đầy thích thú, khoé môi cong lên thành nụ cười giễu cợt.

“Đồng chí nữ này là…?”

“Trợ lý của tôi.”

Lục Tinh Hà bước đến, đứng bên tôi, đưa tay choàng nhẹ qua vai tôi, giọng bình thản nhưng đầy khí thế.

Triệu Kiến Quốc nhướng mày: “Trợ lý của kỹ sư Lục, đúng là khác người thật.”

“Đã vậy, nếu đồng chí trợ lý có ý kiến với dữ liệu, vậy xin mời giải thích xem—dựa vào đâu mà lật đổ kết quả đã được hơn chục chuyên gia kiểm chứng lặp lại?”

Hắn ta dám đồng ý.

Tôi cười lạnh trong bụng. Đương nhiên hắn dám.

Vì trong mắt hắn, tôi chẳng khác gì một con hề ham thể hiện, không đáng để cảnh giác.

Tôi cười ngọt ngào: “Cảm ơn viện trưởng Triệu.”

Sau đó, tôi cầm phấn, bắt đầu viết lên bảng.

【Mẹ! Nhanh lên! Bắt đầu suy diễn công thức!】

【Dùng định lý Fermat mẹ học từ kiếp trước, kết hợp mô hình quỹ đạo hiện tại là có thể chứng minh lỗi đó là trí mạng!】

Tôi hít sâu, bắt đầu làm theo hướng dẫn của con gái, từng bước suy diễn chuỗi tính toán phức tạp.

Tốc độ của tôi không nhanh, nhưng mỗi khi viết ra một công thức, tôi đều giải thích rõ ràng nguyên lý và ý nghĩa đằng sau.

Tôi sử dụng định lý Fermat, chứng minh rằng con số “6” sau dấu phẩy thập phân sẽ khiến toàn bộ đường cong quỹ đạo bị lệch đi một khoảng rất nhỏ — nhưng chính sai lệch ấy sẽ dẫn đến thất bại thảm hại trong thực nghiệm.

Vài vòng chứng minh trôi qua, công thức của Lục Tinh Hà trên bảng vẫn vững vàng không sai một ly.

Còn chuỗi tính toán của tôi — lại hoàn hảo vạch trần lỗi trong báo cáo của nghiên cứu viên.

Cả hội trường nín thở.

“Tôi đề nghị đồng chí nghiên cứu viên… tự mình kiểm tra lại.”

Mặt cậu nghiên cứu viên lập tức trắng bệch.

Cậu ta lắp bắp, run rẩy rút máy tính ra, nhập lại toàn bộ dữ liệu.

Cậu đã sai.

Sai ở chính con số tưởng như nhỏ nhặt đó.

Và cậu đã thua.

Thua không còn gì để chống đỡ.

Cả hội trường im phăng phắc.

Một giây sau—

Lục Tinh Hà đột ngột ôm tôi nhấc bổng lên, xoay tại chỗ mấy vòng.

“Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Anh như một đứa trẻ vỡ oà niềm vui, cười lớn đầy nhẹ nhõm — một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy ở anh.

Tôi vẫn còn nằm trong vòng tay anh, nhìn ánh sáng rực rỡ trong mắt anh.

Trái tim tôi… lệch nhịp một nhịp.