“Tổng Giám đốc Cố không còn nữa, nhưng chúng tôi — những anh em của anh ấy — tuyệt đối sẽ không để công ty sụp đổ.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều, vừa về đến nhà, thì Lâm Phi, cô bạn thân từng cùng con gái tôi chết trong vụ lũ năm đó, tìm đến.

Nhìn gương mặt cô ấy còn nguyên vẹn, tôi không kìm được, ôm chầm lấy.

“Phi Phi, gặp lại cậu thật tốt quá!”

Lâm Phi ngạc nhiên đẩy tôi ra, lo lắng nói:

“A Tuyết, mình vừa thấy phó tổng công ty cậu ngồi nói chuyện với người của đối thủ trong quán cà phê. Minh Triết vừa mất, anh ta sẽ không phản bội cậu đấy chứ? Cậu phải nhanh nghĩ cách đi!”

Tôi nắm tay cô ấy, kéo ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an:

“Phó tổng là người Minh Triết tin tưởng nhất khi còn sống, nếu mình vội nghi ngờ anh ta, mới thật sự là sai lầm. Cậu yên tâm đi, mình vừa tăng gấp đôi lương cho anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không phản bội đâu.”

Lâm Phi nhìn tôi đầy do dự:

“Nhưng mà…”

Tôi ngắt lời cô ấy:

“Không có nhưng nhị gì hết, Phi Phi, lâu rồi chúng ta chưa đi chơi cùng nhau. Đi thôi, hôm nay cùng mình ra ngoài dạo phố.”

Chương 2

Tôi tưởng chuyện công ty đã tạm ổn nên rủ Lâm Phi đi dạo phố.

Nhưng khi còn đang ở trong trung tâm thương mại, tôi lại nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng.

“Giang Xuân Tuyết! Con đàn bà phá của này!”

“Cô có biết không, thằng phó tổng của công ty đã dắt cả đội ngũ cốt lõi bỏ đi hết rồi đó!”

“Con trai tôi vừa mới mất, cô đã muốn phá nát sự nghiệp của nó rồi à?!”

“Nếu cô làm không nổi thì cút đi, công ty của con trai tôi, tôi sẽ tự mình tiếp quản!”

Tôi sững sờ, lập tức chạy xe đến công ty.

Khoảng một nửa chỗ làm việc đã trống trơn.

Phó tổng thật sự dẫn theo toàn bộ đội ngũ cốt lõi phản bội công ty!

Kiếp trước, rõ ràng là vì tôi sa thải anh ta nên họ mới phản loạn.

Vậy tại sao đời này tôi không động đến anh ta, thậm chí còn tăng lương, mà kết cục vẫn y như vậy?

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mẹ chồng đã kéo theo một nhóm cổ đông nhỏ hùng hổ xông vào công ty.

Những cổ đông ấy chỉ tay vào mặt tôi, mắng chửi thậm tệ.

“Giang Xuân Tuyết, cô đúng là đồ vô dụng! Làm không được thì cút đi!”

“Tổng Giám đốc Cố vừa mới qua đời, cô đã làm công ty tan nát như thế này, trả lại tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đi!”

Tôi vội vàng bước lên, vừa khóc vừa van nài mẹ chồng và các cổ đông.

“Xin mọi người nghe tôi giải thích…”

Sau một hồi khổ sở năn nỉ, tôi mới thuyết phục được mẹ chồng và hội đồng quản trị.

Họ cho tôi một tuần thời gian để tái lập đội ngũ cốt lõi, khôi phục hoạt động của công ty.

Tối về nhà, tôi nằm xuống giường, và đúng như dự đoán — giấc mơ lại đến.

Bóng dáng Cố Minh Triết xuất hiện, lần này anh trông còn lo lắng hơn trước.

“A Tuyết, sao em không nghe lời anh?”

“Giờ thì hỏng rồi, phó tổng đã dẫn theo toàn bộ đội cốt lõi bỏ đi, công ty sắp sụp đổ mất thôi!”

“Mẹ anh sẽ nhân cơ hội này để cướp công ty, cái thời hạn một tuần bà ta cho em, chẳng qua chỉ là cho em vùng vẫy trước khi chết mà thôi!”

“Em đấu không lại bà ấy đâu. Chỉ có cách về cầu xin ba mẹ, mang căn nhà cũ đi thế chấp lấy tiền, lập lại đội ngũ mới, mới có thể chặn được miệng đám cổ đông.”

Trong mơ, tôi lạnh toát cả người.

Đây chẳng phải chính là nội dung của giấc mộng thứ hai ở kiếp trước sao?

Mà kết cục lần đó là cha mẹ tôi cùng nhau nhảy lầu tự tử!

Tôi bật dậy, toàn thân run rẩy.

Phải làm sao bây giờ?

Công ty thật sự đang khủng hoảng, thậm chí còn tệ hơn kiếp trước.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể để cha mẹ mình đem nhà đi thế chấp thêm lần nào nữa!

Trong cơn tuyệt vọng, tôi gọi cho Lâm Phi, giọng run rẩy như sắp khóc.

“Phi Phi, tối qua mình lại mơ thấy Minh Triết. Anh ấy bảo mình đem nhà của ba mẹ đi thế chấp để cứu công ty. Mình sợ lắm…”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Lâm Phi trầm giọng nói:

“Thế chấp nhà rủi ro quá cao. Nếu xoay vốn không kịp, ba mẹ cậu sẽ mất sạch, không còn đường lui.”

Tôi nghẹn ngào hỏi:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Giọng cô ấy trở nên kiên định:

“Cậu có thể đi con đường khác — kêu gọi vốn đầu tư từ bên ngoài, tìm một nhà đầu tư hợp tác.”

“Như vậy vừa có tiền, mà ba mẹ cậu cũng không cần mạo hiểm.”

Lời cô ấy như tia sáng giữa đêm đen, khiến tôi nắm được một hy vọng mong manh.

Ngay lập tức, tôi nhớ ra — tháng trước, trong buổi tiệc từ thiện, tôi có quen một người tên Tổng giám đốc Dư, nghe nói ông ta có tiềm lực tài chính rất mạnh, lại đặc biệt quan tâm đến lĩnh vực công nghệ.

Chương 3

Sáng hôm sau, tôi liên hệ được với Tổng giám đốc Dư, mời ông ta đến công ty tham quan.

Ông ta liên tục khen ngợi công nghệ của chúng tôi, nói rằng rất có tiềm năng, và bày tỏ ý muốn đầu tư.

Nhưng ông ta đưa ra một điều kiện —
Nếu trong vòng một tháng, các dự án của công ty không thể khởi động lại, tôi phải bán toàn bộ công ty cho ông ta với giá rẻ.

Với nguồn vốn dồi dào, tôi tự tin rằng chỉ cần một tháng là có thể vực dậy công ty.

Huống hồ, mẹ chồng đang rình rập chờ tôi thất bại, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

Trong tình thế cấp bách, tôi đã ký tên.

Sau khi ký, một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản công ty.

Tôi tạm thời trấn an được hội đồng quản trị và mẹ chồng, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ ba ngày sau, giám đốc tài chính đột ngột báo cáo —
Toàn bộ số tiền trong tài khoản công ty biến mất không dấu vết!