Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi không thể nói cho Tiểu Nam biết, trong mối quan hệ sai trái này, người làm tiểu tam… lại chính là tôi.

Tại quê nhà, Lạc Tư Nham gọi điện cho tôi lần thứ 99, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Tôi trước giờ chưa từng tắt điện thoại, lại càng không bao giờ không nhận cuộc gọi của anh.

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Kỷ Điềm bước vào, giọng ngọt như đường:

“Tư Nham, anh chuẩn bị xong chưa? Ba mẹ đến rồi.”

Lạc Tư Nham bực bội cất điện thoại, xoay người đi vào trong.

Trong phòng, ba mẹ anh đang vây quanh Đoá Đoá, chọc cho con bé cười khanh khách, không khí vô cùng vui vẻ.

Thấy anh bước vào, vẻ tươi cười trên mặt mẹ Lạc nhạt đi đôi chút.

“Hôm nay là bữa cơm đoàn tụ của cả nhà, đừng có mặt nặng mày nhẹ.”

Lạc Tư Nham im lặng vài giây, kéo ghế ngồi xuống, nhưng chưa được bao lâu đã đứng bật dậy:

“Mọi người ăn đi, con có việc phải đi trước.”

“Đứng lại đó!”

Ba Lạc quát lớn, ném mạnh đũa xuống bàn.

“Con định bỏ mặc cả nhà mà đi như vậy sao?!”

Lạc Tư Nham quay lại, trong mắt là cơn giận dữ không thể kìm nén.

“Ba mẹ bắt con cưới Kỷ Điềm, con cưới rồi! Bắt con sinh con với cô ta, con cũng sinh rồi! Vậy ba mẹ còn muốn gì nữa? Muốn ép con đến chết mới hài lòng sao?!”

“Con chỉ muốn đi tìm người con thực sự yêu!”

6

Hốc mắt Kỷ Điềm lập tức đỏ hoe, cô ta đứng bật dậy, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tư Nham, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh thật sự chưa từng yêu em sao?”

Lạc Tư Nham hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục diễn kịch nữa.

Anh nhìn thẳng vào Kỷ Điềm, xé toạc lớp giả tạo cuối cùng giữa hai người.

“Kỷ Điềm, sai lầm lớn nhất đời anh chính là đồng ý kết hôn với em theo ý bố mẹ! Người anh yêu, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lục Miểu Miểu.”

“Tất cả đều là lỗi của anh! Nếu năm đó anh bắt em phá thai, rồi ly hôn luôn, Miểu Miểu cũng đã không bị hiểu lầm là tiểu tam.”

Nói xong, anh không thèm liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Điềm nữa, quay người rời khỏi phòng riêng với những bước chân dứt khoát.

Lạc Tư Nham đạp mạnh chân ga, anh đã mấy ngày không về nhà rồi.

Đứng trước cửa, tay anh run run khi móc chìa khóa ra.

Anh cắm vào ổ nhiều lần mà vẫn không đúng khớp.

Anh bỗng nhiên sợ.

Sợ rằng khi mở cánh cửa này ra, người con gái từng mỉm cười với anh… sẽ không còn ở đó nữa.

Anh hít sâu một hơi, gắng sức vặn mở ổ khóa.

“Cạch.”

Trong nhà tối om, không một tia sáng.

“Miểu Miểu?”

Anh cất tiếng gọi thăm dò.

Phòng khách trống trơn chỉ vang lên tiếng vọng của chính anh.

“Miểu Miểu, anh về rồi.”

Vẫn không có ai trả lời. Anh lần mò bật đèn phòng khách.

Ánh sáng chói lóa lập tức tràn khắp không gian, cũng chiếu rõ bức tường đối diện cửa – trống trơn.

Nơi đó, vốn là chỗ treo tấm ảnh cưới khổ lớn của hai người.

Nhưng giờ đây, chỉ còn vài lỗ đinh trơ trọi.

Tim Lạc Tư Nham chùng xuống, lạnh buốt.

Anh không kịp tháo giày, lao thẳng vào phòng ngủ.

Trong tủ quần áo, phần thuộc về cô – trống rỗng.

Trên bàn trang điểm, mỹ phẩm và trang sức của cô – không còn gì.

Cả hộ chiếu, chứng minh thư, giấy tờ… đều biến mất không dấu vết.

Cô đã rời đi rất triệt để, như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết từng tồn tại trong ngôi nhà này.

Lạc Tư Nham đổ gục xuống ghế sofa, cánh tay buông thõng đầy mệt mỏi.

Anh giơ tay lên, dùng lòng bàn tay che lấy mắt mình, tránh đi ánh đèn chói chang.

Những giọt nước nóng hổi chảy ra qua kẽ ngón tay, giọng anh khản đặc, vỡ vụn.

“Miểu Miểu… tại sao em không đợi anh…”

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trong mắt Lạc Tư Nham lóe lên một tia hy vọng, anh loạng choạng đứng dậy chạy ra mở cửa.

Nhưng đứng ngoài lại là một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, gương mặt nghiêm túc không chút cảm xúc.

“Anh Lạc, cuối cùng anh cũng về.”

Luật sư đẩy kính lên, giọng điệu máy móc như một trí tuệ nhân tạo.

“Tôi là luật sư được cô Lục Miểu Miểu ủy quyền. Đây là hợp đồng chuyển nhượng căn hộ mà cô ấy nhờ tôi giao cho anh. Căn nhà này khi mua chỉ đứng tên cô Lục, hiện tại cô ấy không cần nữa. Anh chỉ cần thanh toán lại cho cô ấy một nửa giá thị trường là được.”

“Cô ấy đã ký rồi, anh chỉ cần ký tên vào trang cuối, những thủ tục còn lại tôi sẽ hoàn tất giúp hai người.”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/nguoi-chong-trong-di-anh/chuong-6