“A Liễu, không phải anh nói, hôm nay đưa Huyên Huyên đi làm thủ tục xong, nó nói muốn đi chơi với bạn, anh đưa nó đi thôi, anh không ngờ nó lại tìm Đoá Đoá!”
“Hơn nữa anh chưa từng nói sẽ làm ba của nó, chỉ là anh thấy nó là con trai của anh trai, anh thương nó nên mới…”
“Bốp——”
Chưa kịp nói hết, tôi đã đứng dậy tát cho anh ta một cái.
Rồi chưa hả giận, lại tát thêm hai cái nữa.
Anh ta đứng yên để tôi đánh, đợi tôi đánh xong lại kéo tôi:
“A Liễu, nếu em giận thì cứ đánh anh thêm vài cái, chỉ cần em đừng đi, đừng ly hôn với anh… anh yêu em mà, anh chưa từng nghĩ sẽ rời xa em…”
Ba cái tát khiến lòng bàn tay tôi tê rần, nhưng tôi vẫn nghiến răng, tức giận bốc lên tận đầu.
“Tạ Thiệu Nguyên, anh miệng nói yêu tôi, vậy mà vì cái gọi là di nguyện của anh trai, lại lừa tôi hết lần này đến lần khác, giờ còn khiến con gái bị bắt nạt!”
“Tôi nói cho anh biết, cuộc hôn nhân này tôi nhất định sẽ chấm dứt.”
Tôi quay người, xé nát giấy ly hôn.
“Nhưng tôi đổi ý rồi, anh phải ra đi tay trắng, tôi sẽ không để lại cho anh một xu, anh và chị dâu cùng sáu người nhà cô ta, đi mà uống gió Tây Bắc sống qua ngày đi!”
8
Dẫn con gái chuyển vào căn nhà cũ kỹ, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc với Tạ Thiệu Nguyên.
Sau đó tôi mở danh bạ, tìm số điện thoại của lãnh đạo công ty đó, không vòng vo, gọi thẳng.
Cuộc gọi kéo dài suốt nửa tiếng.
Từ việc anh ta lừa tôi rằng công ty sa thải, đến chuyện lợi dụng chức vụ đưa Triệu Nguyệt vào bộ phận sáng tạo, rồi nâng cô ta lên làm phó giám đốc.
Thậm chí còn cho phép cô ta không đi làm mà vẫn được lĩnh lương.
Cuối cùng, trong sự phẫn nộ của lãnh đạo, tôi khóc không thành tiếng.
Ban đầu, tôi chỉ định nghẹn ngào một chút để lấy sự đồng cảm.
Nhưng càng nói tôi càng không kiềm chế được, bật khóc thành tiếng.
Khóc vì tôi tin nhầm Tạ Thiệu Nguyên, đánh mất công việc mà tôi từng nỗ lực vì nó.
Cũng khóc vì tôi bị anh ta nhốt trong cái gọi là gia đình, đến mức người ngoài sống trong nhà tôi mà tôi còn không hay biết.
Điều khiến tôi đau lòng nhất, là tôi không phát hiện sớm hơn, để rồi đánh mất suất nhập học của Đoá Đoá.
Đó là ngôi trường tiểu học tốt nhất thành phố, cũng là lý do chính khiến ba mẹ tôi mua căn nhà đó.
Họ từng nói, trường ở đây tốt nhất, xem như ông bà ngoại đã chuẩn bị trước con đường cho cháu mình.
Kết quả, sự lo xa của họ cuối cùng lại thành tấm áo cưới cho con của người khác.
Sau khi cúp máy, lãnh đạo gửi tin nhắn cho tôi.
“Liễu Âm, việc này tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích.”
“Cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý, chức phó giám đốc vẫn là của cô.”
Hai dòng chữ ấy khiến tôi không kiềm được, ôm con gái khóc thêm một trận.
Hiệu suất của công ty nhanh hơn tôi tưởng.
Triệu Nguyệt còn chưa kịp dọn khỏi nhà tôi, công ty đã ra thông báo.
Tạ Thiệu Nguyên lợi dụng chức quyền tư lợi, lập tức bị sa thải.
Còn Triệu Nguyệt không chỉ bị đuổi việc, mà còn phải hoàn trả toàn bộ lương trong ba năm qua.
Ba ngày sau, tôi dẫn vài bảo vệ đến căn hộ lớn.
Mật khẩu cửa lại bị đổi.
Tôi lại gọi cảnh sát, cảnh sát chỉ nói vài câu, em trai Triệu Nguyệt liền chửi tục rồi mở cửa.
“Sao lại là cô nữa, chị tôi đã nói rồi, hợp đồng thuê là hai mươi năm, mới ở có ba năm, dựa vào đâu đuổi tụi tôi!”
Cảnh sát đưa thẻ ngành, nhìn vào trong một lượt, sắc mặt không vui:
“Lần trước đã nói rất rõ, hợp đồng thuê không hợp pháp, các người phải rời đi trong vòng hai mươi tư giờ.”
“Đã nới hạn thêm hai ngày, nếu còn không chịu đi, tức là cố ý chiếm dụng tài sản người khác.”
Triệu Nguyệt từ phòng nhỏ chạy ra, vừa thấy tôi liền nước mắt rưng rưng:
“Liễu Âm, xin em cho chúng tôi ở thêm một thời gian, đợi tìm được nhà giá rẻ là đi ngay.”
“Chúng tôi thật sự không còn tiền, chồng chị mất rồi, một mình chị nuôi hai con rất vất vả, nếu không còn chỗ ở thì biết làm sao…”
Tôi ra hiệu cho bảo vệ bắt đầu dọn đồ họ ra ngoài.
Khi Triệu Nguyệt hoảng hốt chạy đến, tôi giữ chặt lấy cô ta, hạ giọng nói:
“Triệu Nguyệt, công ty đã ra thông báo, ba năm nay lương và phúc lợi của chị, chị đã lấy trắng hơn chín chục vạn.”
“Đây là cái gọi là chị khổ sao?”
“Chị biết không, nếu không có chị, hơn chín chục vạn đó là của tôi.”
“Vậy chị nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha cho chị sao?”
Triệu Nguyệt cắn chặt môi, vẻ tội nghiệp trong mắt dần biến thành tức giận.
Cuối cùng cô ta nổi đóa:
“Đó là do cô vô dụng, sao lại đổ lỗi lên đầu tôi!”
“Ngay cả đàn ông của mình cũng giữ không nổi, tôi chỉ than thở vài câu anh ta đã tin, cho tôi việc tốt, nhà tốt, chẳng phải vì cô quá bất tài sao!”
“Tôi nói cho cô biết Liễu Âm, cô đừng vội đắc ý! Dù sao cô với Tạ Thiệu Nguyên cũng sắp ly hôn, đến lúc đó tôi chỉ cần ngoắc tay một cái, anh ta chính là người đàn ông của tôi!”
“Đến lúc đó cả nhà sáu người chúng tôi đâu cần lo không có chỗ ở?”
Nói đến đây, cô ta bỗng im bặt.

