3
Tôi bước vào nhà hàng, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Cảnh Sơ đang đè một gã béo ra đánh.
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, bàn ghế đổ nghiêng ngả, bát đũa vỡ nát văng đầy sàn.
Tôi vừa định chạy lên kéo Thẩm Cảnh Sơ lại, sư đệ của anh lập tức giữ tôi lại.
“Chị dâu, chị đừng qua đó vội, lỡ bị thương thì sao?”
Tôi cau mày.
“Anh ấy xưa nay chưa từng say đến mức gây chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sư đệ thở dài một hơi:
“Lúc nãy có hai tên du côn cứ ép Cố Viện phải uống rượu với họ, anh Thẩm tức giận nên ra tay đánh người…”
Câu nói của cậu ta dừng lại giữa chừng, ánh mắt lảng tránh, tràn đầy chột dạ.
“Chị dâu, em lỡ lời rồi… chị đừng giận.”
Thẩm Cảnh Sơ năm mười bảy tuổi chỉ đánh nhau vì tôi. Còn anh ta ở tuổi ba mươi, lại vì người khác mà ra tay.
Tôi không để tâm, nhưng khi nhìn lại Thẩm Cảnh Sơ, đồng tử tôi chợt co rút.
Con trai năm tuổi của tôi chẳng biết đã chạy đến bên cạnh Thẩm Cảnh Sơ từ lúc nào,
cũng giơ nắm tay nhỏ đấm vào đùi gã béo kia.
“Cháu đánh chết chú! Dám bắt nạt cô Cố!”
Tên béo nổi giận, vớ lấy chai bia bên cạnh định đập xuống đầu con tôi.
“Đừng mà!”
Gần như theo phản xạ của một người mẹ, tôi lao tới chỉ trong vài bước.
Đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi kéo con trai ôm chặt vào lòng, chai bia rơi trúng lưng tôi, bắn tung mảnh vỡ.
Máu thấm ra từ sau lưng, chỉ cần cử động nhẹ cũng là một trận đau rát như xé thịt.
Tôi đau đến mức rên lên một tiếng.
Giữa đám đông, có ai đó hét lên:
“Chết rồi! Cố Viện ngất xỉu rồi!”
“Cái gì cơ?”
Thẩm Cảnh Sơ đá tên béo ngã lăn ra đất, không hề liếc nhìn tôi lấy một cái, lập tức quay người chen vào đám đông.
“Cố Viện? Cố Viện? Em mau tỉnh lại đi!”
Cố Viện nằm trong lòng anh, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ai đó giải thích:
“Vừa nãy hình như cô ấy đang định bế đứa bé, chắc bị mảnh vỡ bay tới làm hoảng sợ nên mới ngất.”
Gương mặt Thẩm Cảnh Sơ đầy lo lắng, anh bế Cố Viện chạy thẳng ra ngoài.
Con trai tôi ngạc nhiên nhìn tôi.
“Mẹ? Mẹ đến bắt con về nhà à?”
Nhưng ngay sau đó, thằng bé vùng ra khỏi vòng tay tôi, chạy về phía Thẩm Cảnh Sơ.
“Bố ơi, chờ con với! Con cũng muốn chăm sóc cô Cố!”
Sắc mặt tôi tái nhợt, nhìn hai cha con họ càng lúc càng xa, trong lòng lạnh buốt.
Tôi cứ nghĩ, dù Thẩm Cảnh Sơ có thiên vị người khác đến đâu, ít nhiều cũng sẽ để tâm đến tôi.
Không ngờ, một chút cũng không.
Thật nực cười. Dù không còn là người yêu, thì cũng vẫn là người nhà được ghi trong sổ hộ khẩu mà.
Tôi gượng đứng dậy, sư đệ vội vàng chạy lại.
“Chị dâu, chị có sao không? Lúc nãy em thấy chị chắn chai bia giúp thằng bé…”
Cậu ta định đỡ tôi, rồi bất ngờ hét lên:
“Chị chảy máu nhiều quá rồi! Sau lưng toàn là máu!”
“Anh Thẩm đúng là… Chị bị thương mà anh ấy cũng không thèm để ý! Còn cô Cố thì có sao đâu mà phải cuống lên như thế?!”
Sư đệ lập tức đưa tôi đến bệnh viện, sau khi xử lý vết thương xong, tôi mới về nhà.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Cảnh Sơ và con trai vẫn chưa quay lại.
Tôi gửi đoạn ghi âm lúc nãy cho Thẩm Cảnh Sơ mười bảy tuổi.
Một lúc sau, anh ấy đột nhiên hỏi tôi:
“Cô là Niên Niên của tương lai, đúng không?”
Đầu ngón tay tôi khẽ run lên, nhưng tôi không phủ nhận.
Thẩm Cảnh Sơ mười bảy tuổi hỏi tôi:
“Trước đây cô từng nói, tương lai tôi sẽ nói những lời tổn thương với Niên Niên, những điều đó không phải là lời tiên tri, mà là chuyện mà cô đã thực sự trải qua, đúng không?”
Tôi bật cười chua chát:
“Đúng vậy.”
“Niên Niên, là vì tương lai tôi khiến cô đau lòng, nên cô mới cầu xin tôi hãy tránh xa cô ra, đúng không?”
“Đúng.”
Thẩm Cảnh Sơ im lặng rất lâu, cuối cùng hỏi:
“Niên Niên, cô hối hận vì đã kết hôn với tôi… phải không?”
Tôi trả lời anh:
“Đúng, tôi hối hận rồi.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Sau câu nói đó, anh không nhắn thêm một tin nào nữa.
Lồng ngực tôi như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng, đau đến nghẹt thở.
Tôi không biết Thẩm Cảnh Sơ mười bảy tuổi sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nhưng tôi của hiện tại, ít nhất phải lên kế hoạch lại cho cuộc đời mình.
Tôi không muốn ở bên Thẩm Cảnh Sơ nữa.
Chồng, con, tôi đều không cần.