Đến lúc này tôi mới chắc chắn, mẹ đã tin những điều tôi nói.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng bà:

“Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà.”

Mẹ tôi ngồi xuống sofa, khuỷu tay chống lên tay vịn, bàn tay đặt lên trán, cuối cùng giọng nghẹn lại:

“Tinh Nhược, con nói xem có phải mẹ đã làm sai điều gì không? Tại sao ba con lại đối xử với mẹ như vậy?”

Tôi vừa định mở miệng thì mẹ đã ngồi thẳng dậy, lắc đầu.

Bà cười tự giễu:

“Mẹ thật hồ đồ, sao có thể là lỗi của mẹ được?”

Nghe mẹ nói vậy tôi mới yên tâm hơn.

Mẹ lại kể cho tôi rất nhiều chuyện về ba và Ôn Uyển.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra trước khi cưới mẹ, ba tôi đã có một người thanh mai tình cảm rất sâu nặng.

Có thể nói hai người là mối tình đầu của nhau.

Chỉ là khi đó ba tôi tuy là họa sĩ nhưng là họa sĩ nghèo, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, có lúc còn phải xin tiền gia đình.

Nhà họ Chu chê ba tôi không có tiền đồ, phản đối Ôn Uyển ở bên ông.

Ôn Uyển cũng không đấu tranh gì, trực tiếp theo gia đình rời đi.

Sau đó ba tôi gặp mẹ – con gái nhà giàu, rồi quen biết, yêu nhau và kết hôn.

Nhờ sự vận động của mẹ, tranh của ba tôi ngày càng được yêu thích, danh tiếng cũng lên cao.

Hai mươi mấy năm trôi qua, giờ ai thấy ba tôi cũng phải gọi một tiếng “Đại sư Thẩm”.

Tranh của ông càng ngày càng khó mua được dù có tiền.

Nên tôi thật sự không hiểu, tại sao ba tôi lại giả chết.

Đây rõ ràng là vẫy tay chào tạm biệt với tiền đồ sáng lạn và tất cả thành tựu trước kia của ông.

Chẳng lẽ chỉ vì Thẩm Ngữ Nhu là nữ chính trong cuốn truyện này, nên tất cả tình tiết đều phải phục vụ cho cô ta?

Mấy dòng bình luận vừa chửi tôi lúc trước hình như có chút thay đổi.

“Tự nhiên thấy mẹ nữ phụ cũng tội ghê.”

“Truyện không hề viết, hóa ra ba nữ chính lại thành công nhờ mẹ nữ phụ.”

“Ngoài đời mà gặp kiểu đàn ông này, tôi mong ông ta không được siêu sinh!”

“Không phải tôi đọc truyện mà còn phải bực, nhưng tôi vẫn muốn nói, nữ chính là con ngoài giá thú đúng không?”

Nhưng rất nhanh, mấy dòng bình luận “tỉnh ngộ” này liền bị binh đoàn ủng hộ Thẩm Ngữ Nhu nhấn chìm.

“Con ngoài giá thú thì sao? Đó có phải lỗi của bảo bối Ngữ Nhu nhà chúng ta không?”

“Bảo bối Ngữ Nhu xuất thân tệ, nhưng dựa vào năng lực của mình từng bước lên đỉnh cao, đó mới là nữ chính!”

“Hơn nữa, lúc mẹ nữ phụ lấy ba nữ chính thì phải biết ông ấy có một thanh mai sâu nặng chứ.”

“Đọc truyện thôi mà cũng phải đạo đức thế à? Phiền chết!”

“Đúng đấy, ai khó chịu thì đi đọc kinh điển đi, tha cho truyện sảng văn của chúng tôi.”

“Tình yêu chân thật là vô địch.”

Đối với những lời này, tôi chỉ cười nhạt.

Ngược lại còn muốn xem thử, khi tôi phản đòn nữ chính bảo bối của họ rồi, họ sẽ nói gì.

Sáng hôm sau, tôi dùng tài khoản cá nhân đăng một tuyên bố:

“Gần đây trên thị trường xuất hiện nhiều ‘di tác’ của ba tôi @Thẩm Yển Chi. Tại đây, tôi – với danh nghĩa con gái của Thẩm Yển Chi – nhắc nhở mọi người: di tác của ba tôi đều nằm trong tay tôi, bất cứ ‘di tác’ nào xuất hiện trên thị trường đều là giả. Mong mọi người đừng bị lừa.”

“Nếu thật sự mua phải tranh giả, mọi người hãy ngay lập tức đi kiểm tra thời gian bút mực, giữ lại bằng chứng để đòi lại tài sản.”

Như vậy thì ba tôi có muốn kiếm tiền từ bán tranh cũng hết cửa.

Tuyên bố đăng chưa đến hai tiếng, tôi liền nhận được một cuộc gọi lạ.

Là Thẩm Ngữ Nhu gọi, hẹn tôi gặp mặt.

Trong quán cà phê, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau.

Tôi vẫn giữ nụ cười: “Tiểu thư này, xem ra cô thật sự là fan của ba tôi. Hôm nay cô tìm tôi, là muốn mua tranh của ba tôi phải không? Được thôi, vì cô thích tranh ba tôi như vậy, tôi có thể bán rẻ cho cô.”

“Cô muốn mua bao nhiêu cũng được, nhà tôi còn nhiều lắm.”

Thẩm Ngữ Nhu mí mắt giật giật, trong ánh mắt lộ ra hờn độc sắp tràn ra.

“Tôi muốn hỏi cô vì sao lại đăng cái tuyên bố kia? Tôi… di tác của đại sư ở trong tay cô, vậy bức tranh tôi đấu được tối qua là cái gì?”

Tôi giả vờ ngây thơ chớp mắt: “Tôi không biết đâu, cô muốn hỏi thì đi hỏi nhà đấu giá chứ.”

Thẩm Ngữ Nhu nghẹn lại: “Cô…”

Nụ cười trên khóe môi tôi mang thêm vẻ xin lỗi: “Tối qua tôi bảo cô đi kiểm tra rồi, cô đi chưa? Nếu kiểm tra ra tranh giả, cô có thể kiện nhà đấu giá.”

Mặt Thẩm Ngữ Nhu đỏ ửng, không nói được nửa lời.

Tôi hơi nghiêng người về phía trước: “Thẩm tiểu thư, cô còn việc gì khác không?”

Cô nghiến răng: “Không còn, cô đi đi.”

Tôi cầm túi đứng lên, mỉm cười nhẹ với Thẩm Ngữ Nhu: “Vậy tôi đi trước. Nếu cô vẫn muốn mua tranh, cứ gọi tôi, cô có số tôi mà.”

“Tôi nói rẻ cho cô thôi, chắc không được đâu. Ba tôi đã mất, tranh của ông bán đi là bớt đi một bức, giờ giá bị đẩy cao lắm, nhiều nhà sưu tầm chịu trả giá lớn để mua tranh trong tay tôi.”

Nghe vậy, Thẩm Ngữ Nhu bỗng đứng bật dậy: “Cô nói gì?”

Không khỏi kiêu ngạo, tôi cười: “Ý tôi là, những tranh trước đây tôi lượm lặt trên thị trường, tôi có thể bán được giá cao hơn.”

“Được.”

Nói xong tôi lập tức chạy về phòng ngủ, đóng cửa, khóa cửa.

Động tác liền mạch như nước chảy.

4.

Trước khi đi Universal Studios.

Giang Vấn cúi xuống, dịu dàng nói:

“Tiểu Chỉ, ba bế con được không?”

Tiểu Chỉ ngượng ngùng liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười.

“Nếu con muốn thì để ba bế con đi.”

Tiểu Chỉ gật đầu, rụt rè chui vào lòng anh.

Trong thang máy kín, Giang Vấn đột ngột nắm lấy tay tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ, khẽ giãy giụa.

Nhưng không thoát ra được.

Anh càng nắm chặt hơn.

Giọng nói lạnh lùng của Giang Vấn vang lên.

“Đừng động, để anh nắm tay em.”

Khi tôi từ bỏ việc vùng vẫy, điện thoại của Giang Vấn vang lên.

Anh một tay bếTiểu Chỉ, tay kia nắm lấy tôi.

Anh cúi đầu nhìn tôi.

“Em giúp anh nghe máy.”

Tôi hơi lúng túng lấy điện thoại trong túi quần anh ra.

Khi thấy tên người gọi đến, tôi sững lại một chút.

【Hướng Vãn】

“Là Hách Hướng Vãn gọi.”

Sắc mặt Giang Vấn lập tức thay đổi, trở nên lạnh lẽo.

Đầu dây bên kia: “Giang Vấn, con bé bị sốt rồi, phải làm sao đây?”

“Em không bắt được xe.”

Giang Vấn đặt Tiểu Chỉ xuống, nói:

“Anh đến ngay.”

Cúp điện thoại, ánh mắt Giang Vấn trầm xuống nhìn tôi.

“Mẹ con Hướng Vãn có việc, anh phải qua đó.”

“Anh để trợ lý đưa em và Tiểu Chỉ đi chơi.”

Tôi nắm lấy tay con gái.

“Không sao, anh cứ đi đi.”

Khi nghe thấy câu trả lời của tôi, lông mày Giang Vấn giãn ra.

Anh nói:

“Được.”

Tôi gọi dì Chu, ba người chúng tôi dẫn Tiểu Chỉ đi chơi cả ngày.

Cho đến khi Tiểu Chỉ nằm nghỉ, Giang Vấn mới trở về.

Tôi đang uống nước trong phòng ăn.

Cửa bị đẩy ra.

Tôi không kịp uống xong nước, vội đặt ly xuống rồi định quay về phòng ngủ.

Giang Vấn lên tiếng:

“Âm Âm.”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi.

Tôi ngượng ngùng cười xã giao.

“Có chuyện gì sao?”

Anh chậm rãi bước về phía tôi.

Giọng nói hơi run:

“Anh chăm sóc mẹ con cô ấy, em đừng ghen.”

Khóe môi tôi khẽ cong lên.

“Giang Vấn, em không ghen.”

“Mẹ con Hách Hướng Vãn quả thật không dễ dàng, cô ấy có gì thì cứ tìm anh.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Dù sao cũng chẳng phiền tới tôi.

“Em có giận không?”

Tôi bật cười.

“Sao lại giận được, em không giận.”

Có lẽ Giang Vấn không muốn tôi giận, nhưng dù tôi nói không ghen không giận, sắc mặt anh vẫn không được tốt cho lắm.

“Không còn sớm nữa, anh đi nghỉ sớm đi.”

5.

Vẫn giống như năm năm trước, mỗi khi cuộc sống của Hách Hướng Vãn có chút trục trặc, cô ta lại gọi một cú là Giang Vấn lập tức chạy đến.

Giang Vấn đi sớm về muộn, thời gian tôi gặp anh ấy ngày càng ít.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ là nhà trẻ của Tiểu Chỉ thông báo sẽ có hoạt động cha mẹ cùng con.

Tiểu Chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, con bé hỏi:

“Mẹ ơi, ba có thể cùng mẹ con mình đi không ạ?”

Các buổi hoạt động như vậy của bạn bè luôn có cả bố lẫn mẹ tham dự, chỉ có Tiểu Chỉ là không.

Dù con bé còn nhỏ, nhưng trong lòng vẫn sẽ thấy tủi thân.

Giờ Giang Vấn đã quay về, với tư cách là cha của Tiểu Chỉ, anh ấy thực sự cần có trách nhiệm, đảm nhận vai trò người cha.

Tôi không cần một người chồng, nhưng Tiểu Chỉ vẫn cần một người cha.

Tối hôm đó, tôi ngồi chờ Giang Vấn trở về trong phòng khách.

Khi thấy tôi đang ngồi đó, anh rõ ràng có chút bất ngờ.

Khóe môi Giang Vấn cong lên.

“Anh tưởng em sẽ luôn trốn tránh anh chứ.”

Tôi tránh mặt anh rõ ràng đến thế sao?

Bị anh nói thẳng ra như vậy, tôi lại càng thêm lúng túng.

“Là chuyện thế này…”

“Tuần sau Tiểu Chỉ có hoạt động cha mẹ cùng con, anh có thể tham gia không?”

Trong mắt Giang Vấn lộ ra nụ cười nhè nhẹ.

“Được.”

Tôi liền nói với Tiểu Chỉ:

“Ba đã đồng ý rồi, tuần sau sẽ cùng tham gia hoạt động với con.”

“Cả ba người chúng ta cùng đi.”

Tiểu Chỉ ôm chầm lấy tôi đầy phấn khích.

“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ!”

Lòng tôi vừa ấm áp, lại vừa xót xa.

Tiểu Chỉ hiểu chuyện quá mức.

6.

Ngày diễn ra hoạt động cha mẹ cùng con.

Tôi chờ Giang Vấn rất lâu, nhưng anh vẫn không xuất hiện.

Chỉ có một cuộc điện thoại gọi đến.

Giọng Giang Vấn trong điện thoại khàn khàn, mang theo chút áy náy.

“Xin lỗi.”

“Anh thất hẹn rồi.”

“Có nhiệm vụ khẩn cấp bất ngờ, anh không tới được.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Không sao đâu.”

Trong vài phút im lặng đó, tôi nghĩ mãi — liệu Tiểu Chỉ có buồn nhiều không?

Tôi ngồi xổm xuống, an ủi con bé.

“Tiểu Chỉ, có thể ba sẽ không đến được.”

Tiểu Chỉ ngẩng đầu, bàn tay bé xíu chủ động nắm lấy tay tôi.

“Không sao đâu mẹ.”