Ông nước mắt ròng ròng, giọng nghẹn ngào:
“Bố rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng chữ:
“Tôi muốn ông biến mất.”
Mẹ tôi hét lên một tiếng thê lương, điên cuồng đập vào cửa sắt:
“Đồ súc sinh! Ông ấy là bố mày đấy!”
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Ông bà nội dìu nhau bước ra, bà nội vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền nước mắt lưng tròng:
“Tiểu Vũ à, mở cửa đi, để bà vào nói chuyện với cháu có được không?”
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt nhăn nheo của bà, từ từ quỳ xuống trước cửa, nghiêm túc dập đầu qua cánh cửa sắt:
“Ông bà, cháu xin lỗi.”
Bà nội nhìn tôi đầy thất vọng, run rẩy vịn lấy tay ông nội:
“Bà già rồi, không quản nổi chuyện nhà tụi bây nữa…”
Bà lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lúc này, bố tôi đột nhiên quỳ xuống:
“Tiểu Vũ, bố quỳ xuống cầu xin con đây! Làm ơn mở cửa đi!”
Đám họ hàng lập tức giơ điện thoại lên, điên cuồng ghi hình lại cảnh này.
Thấy tôi vẫn đứng yên không mở cửa sau một hồi giằng co, cuối cùng họ cũng rời đi.
Sáng hôm sau, đoạn video do anh họ quay lan truyền khắp mạng.
Trong video, bố tôi quỳ trước cửa nước mắt đầm đìa, còn tôi thì lạnh lùng đứng bên trong.
Từ khóa nóng 【Con gái bất hiếu bắt bố quỳ gối】 đi kèm theo chữ “nóng” chói mắt.
Cư dân mạng bắt đầu lục tìm mọi thông tin về tôi.
Tên tôi, nơi làm việc, địa chỉ nhà đều bị phơi bày.
Trang web chính thức của công ty tôi lập tức bị ngập trong cơn mưa bình luận giận dữ.
“Người như vậy xứng đáng làm người sao?”
“Đề nghị công ty lập tức sa thải!”
“Địa chỉ đã ghi lại, chuẩn bị gửi vòng hoa.”
Điện thoại tôi reo lên, là quản lý bộ phận gọi đến.
Giọng anh ta đầy khó xử:
“Tiểu Vũ à… tình hình bây giờ thế này, công ty đề nghị em tạm nghỉ một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống…”
Tôi bình tĩnh cúp máy, kéo rèm cửa nhìn xuống đám đông đang tụ tập bên dưới.
Họ giơ điện thoại quay cửa sổ nhà tôi, có người còn căng biểu ngữ: “Con gái bất hiếu cút khỏi khu dân cư.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Bố mẹ lại dẫn theo một đám họ hàng kéo đến.
Thấy tôi vẫn không mở cửa, có người báo cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã có mặt trước cửa.
Tôi mở cửa, một viên cảnh sát lớn tuổi nghiêm nghị nhìn tôi:
“Chúng tôi là cảnh sát khu vực, nhận được tin báo từ người dân, nói cô nhốt bố mình ngoài cửa dẫn đến việc ông ấy phải nhập viện?”
“Đúng vậy.”
Tôi thản nhiên thừa nhận.
“Tại sao cô không cho bố mình vào nhà?”
Viên cảnh sát nhíu mày.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng chữ:
“Tôi hận ông ấy.”
“Chỉ vì chuyện dọn giỏ hàng?”
Giọng viên cảnh sát đầy nghi hoặc.
Tôi hít sâu một hơi, nói rõ ràng:
“Bởi vì ông ta không phải bố tôi.”
Sắc mặt cảnh sát lập tức trở nên nghiêm trọng, mẹ tôi gào lên định lao vào tôi nhưng bị một cảnh sát khác giữ lại.
“Con nói bậy cái gì vậy!”
Giọng mẹ tôi gần như cuồng loạn:
“Lão Lý! Ông mau nói đi! Ông là bố nó mà!”
Ông ta quỳ ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, môi run run nhưng không nói được gì.
Ngay cả đám họ hàng bên ngoài cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Viên cảnh sát lớn tuổi nhạy bén nhận ra điều bất thường, ông quay sang tôi:
“Cô có bằng chứng gì không?”
“Tất nhiên là có.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông:
“Rất nhiều.”
5
Tôi nghiêng người nhường lối:
“Mời vào trong nói chuyện.”
Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt, viên lớn tuổi gật đầu rồi theo tôi vào phòng khách.
Mẹ tôi định theo vào, nhưng bị viên cảnh sát trẻ ngăn lại.
“Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, mong bà phối hợp.”
Anh ta nói rồi khẽ đóng cửa lại.
Tôi mời hai cảnh sát ngồi xuống sofa, rồi mở điện thoại, hiển thị trang giỏ hàng.
“Điểm nghi vấn thứ nhất,”
Tôi đẩy điện thoại đến trước họ:
“Bố tôi hoàn toàn không biết mua hàng online, vậy mà lại giúp tôi dọn sạch giỏ hàng.”

