Đúng lúc đó, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.
【Bà Thẩm, chúng ta gặp mặt một lần đi!】
Trong tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh dây chuyền màu xanh ngọc.
Là Lục Châu gửi đến.
Theo địa chỉ cô ta cho, tôi đến một quán cà phê mới khai trương ở Kinh Bắc.
Vừa bước vào đã thấy Lục Châu mặt mày tái nhợt, mệt mỏi.
Cô ta cầm trong tay một bó hoa anh túc.
“Bà Thẩm, nghe Thẩm tiên sinh nói cô thích hoa anh túc, tôi đặc biệt mua tặng, hy vọng cô thích.”
Lục Châu ân cần đưa hoa đến trước mặt tôi, cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Bà Thẩm, tôi thực sự yêu Thẩm tiên sinh, tôi xin cô hãy để tôi ở bên anh ấy!”
“Vì để được ở bên Thẩm tiên sinh, tôi nguyện trả giá tất cả!”
Nói xong, cô ta ôm mặt bật khóc nức nở.
Xung quanh bắt đầu có người ngoái đầu nhìn sang.
Tôi ôm bụng, nhìn về phía chiếc camera giấu dưới bàn của cô ta, khẽ nhếch mép cười giễu.
“Được thôi!”
“Tôi thành toàn cho các người!”
Tôi nhận lấy bó hoa từ tay cô ta, đập mạnh vào mặt cô ta.
Cánh hoa anh túc rơi lả tả.
Trên mặt Lục Châu nổi lên từng mảng đỏ li ti.
“Bà chủ, cô không sao chứ?!”
Một nhân viên phục vụ bưng cà phê nóng đi tới.
Lục Châu ôm mặt, uất ức giải thích.
“Tôi không sao, chỉ cần cô ấy hả giận, hôm nay tôi có quỳ xuống xin lỗi cũng được!”
“Cái quái gì thế?!”
“Thời đại nào rồi còn bắt người khác quỳ xin lỗi, cô là ai vậy?!”
“Cô có biết bạn trai bà chủ chúng tôi là ai không?”
“Có tin chỉ cần một cuộc gọi, cô sẽ không sống nổi ở đây không?!”
Vài nhân viên phục vụ vừa mắng vừa đẩy vai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn đồng phục màu nâu của bọn họ.
【Quán cà phê Châu Ngọc】
“Hừ…”
Thẩm Ngộ An à, anh mở hẳn một quán cà phê cho tiểu tam ngay trước cửa nhà.
Tôi siết chặt tay, vung mạnh một cái tát vào mặt Lục Châu.
“Bốp!”
Tiếng tát vang dội vừa dứt, một nhân viên phục vụ bất ngờ đá mạnh vào bụng tôi.
“Bịch!”
Tôi ngã xuống đất, bụng co giật từng cơn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mấy cốc cà phê nóng hổi đã dội thẳng lên đầu tôi.
“Tôi biết rồi! Cô chính là con giáp thứ mười ba đó!”
“Đồ hồ ly tinh, dám đến quán đánh bà chủ?!”
Cà phê nóng rát, da đầu tôi đau nhói như bị đốt cháy.
Lúc này, Lục Châu bất ngờ lao tới, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống.
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu!”
Cô ta đập đầu mạnh xuống sàn gỗ, trông vô cùng thảm hại.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên tai.
“Vợ ơi, em không sao chứ?!”
Thẩm Ngộ An bước tới, vội vã ôm lấy tôi.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lo lắng không chút che giấu.
“Vợ à, anh đã lấy lại được dây chuyền rồi, chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Ngộ An vừa nói, ánh mắt từ đầu đến cuối không liếc nhìn Lục Châu lấy một lần.
Nhưng tôi lại để ý thấy bàn tay còn lại dưới lớp vest của anh ta siết chặt thành nắm đấm, khẽ run rẩy.
Những hành động nhỏ này không thể qua mắt tôi.
Thẩm Ngộ An trước kia, mỗi lần lo lắng tôi gặp chuyện đều như vậy.
Giờ đây, tôi đang đứng ngay cạnh anh, nhưng anh lại vì một người phụ nữ khác mà căng thẳng, lo sợ.
Bụng quặn đau, tôi bỗng thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
“Thẩm Ngộ An, chúng ta về thôi!”
Về nhà, ký đơn ly hôn.
Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Được, chúng ta về.”
Thẩm Ngộ An sững người vài giây, rồi kéo tôi bước xuống cầu thang.
Xuống dưới, anh tự động ngồi vào ghế lái.
Tôi ngẩn người vài giây, sau đó mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Nhưng đúng lúc này, một nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy xuống.
“Thẩm tiên sinh, không hay rồi!”