“Cô…!”
Trương Hạo Kiệt bị tôi chặn họng, nghẹn lời trong giây lát, sắc mặt đen như than, một lúc sau mới rít qua kẽ răng một câu:
“Đừng có giở mấy trò khôn vặt trước mặt tôi! Đừng tưởng mình là không thể thay thế. Không có cô, công ty vẫn chạy vù vù!”
Nói xong, hắn lập tức quay đầu hét về phía không xa:
“Vương Uy, dự án hàng trăm triệu này giao cho cậu! Làm cho tốt vào! Nếu cậu giành được, tôi sẽ đích thân đề xuất thưởng cao cho cậu!”
Mắt Vương Uy sáng rỡ, mặt cười đến mức nhăn nhúm, vội vàng bước nhanh tới gật đầu:
“Cảm ơn giám đốc đã tin tưởng! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không phụ lòng mong mỏi của anh!”
Trương Hạo Kiệt liếc tôi một cái, ánh mắt đầy khinh thường và khiêu khích.
Sau đó, hắn ngang nhiên gọi thẳng đến phòng nhân sự, nói rõ mồn một trước mặt mọi người:
“Alo, làm giúp tôi thủ tục tạm đình chỉ công tác cho Bách Dật. Lý do là làm việc tiêu cực, không chấp hành sắp xếp của phòng ban, gây ảnh hưởng đến tiến độ dự án trọng điểm của công ty.”
Tôi đứng nhìn hắn xử lý mọi chuyện một cách độc đoán và phi lý như vậy mà không còn thấy tức nữa.
Chỉ còn lại một lớp lạnh lẽo, bình tĩnh đến đáng sợ.
Một người giám đốc công tư bất phân, thẳng tay chèn ép nhân viên chỉ vì hiềm khích cá nhân.
Một công ty đã đánh mất tâm ban đầu, dẹp hết lẽ công bằng.
Còn lưu luyến gì nữa?
Tôi không tranh cãi, cũng không dây dưa.
Giữa những ánh nhìn tò mò, thương hại và hả hê xung quanh, tôi lặng lẽ đứng dậy, gom lại những món đồ thuộc về mình.
Vương Uy cố tình đi ngang qua, cúi người, hạ giọng đủ nghe nhưng cũng đủ cho mấy người xung quanh hóng được:
“Bách Dật, thấy chưa? Dự án hàng trăm triệu, cuối cùng vẫn là tôi được chọn. Cô tưởng có chút kỹ thuật thì ghê gớm lắm hả? Cũng chỉ đến đây là hết đường thôi.”
Hắn cười khẩy, giọng nói ngập tràn hả hê:
“Lúc cô giành được hợp đồng ba mươi triệu, cái kiểu kiêu ngạo đó tôi vẫn nhớ như in. Cứ tưởng cô sẽ mãi mãi đắc thế. Kết quả thì sao? Cũng chỉ là một con cờ bị loại bỏ thôi.”
“Dự án lần này để tôi xử lý, sau này công ty này chính là sân chơi của tôi rồi!”
Tôi ngẩng đầu, liếc hắn một cái, không nói gì.
Đối với kiểu người đắc ý ti tiện như hắn, tốn một lời cũng là lãng phí.
Tôi ôm đống đồ đơn giản của mình, lặng lẽ bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiện đúng hai chữ: Thẩm Vi.
Chương 2
Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn bấm nghe máy.
“Bách Dật, em đang ở đâu? Mau quay lại công ty đi!”
Giọng Thẩm Vi đầy căng thẳng, xen lẫn chút hoảng loạn không dễ nhận ra.
“Vừa rồi giám đốc nhân sự vội vàng chạy đến tìm chị, nói rằng Hạo Kiệt cho em tạm đình chỉ công tác? Chị hoàn toàn không biết anh ta lại làm vậy!”
“Chị Thẩm,” tôi cười nhạt, giọng bình thản nhưng đượm mỉa mai, “chị thật sự không biết, hay chỉ giả vờ không biết thôi? Trong lòng chị rõ ràng nhất mà.”
Tôi nói tiếp, từng câu rõ ràng, không hề run giọng:
“Lúc hắn chia nhỏ ba triệu tiền thưởng của tôi thành mỗi tháng một trăm tệ, chị không biết?
Lúc hắn ép tôi, dù đã được duyệt nghỉ, vẫn phải gánh một đống việc linh tinh, dọa trừ KPI nếu không làm, chị cũng không biết? Lúc hắn bắt tôi đi mua cà phê tận mười cây số rồi yêu cầu phải quay lại trong vòng nửa tiếng, chị vẫn không biết sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, giọng Thẩm Vi mới vang lên, run nhẹ nhưng cố giữ bình tĩnh:
“Bách Dật, chị biết em chịu ấm ức. Nhưng nghe chị nói đã — dự án trí tuệ nhân tạo trị giá hàng trăm triệu kia, phía khách hàng đã nói rõ, họ chỉ chấp nhận khung kỹ thuật và thuật toán do em xây dựng. Không có em, Vương Uy không thể gánh nổi đâu!”
“Chị sẽ lập tức bảo phòng tài chính chuyển toàn bộ ba triệu tiền thưởng cho em, thêm năm trăm nghìn tệ bồi thường cá nhân. Khoản này coi như chị tự trả, xem như xin lỗi em. Em quay lại được không? Công ty thực sự không thể mất em!”
“Thẩm Vi,” tôi ngắt lời, giọng tôi đã hoàn toàn phẳng lặng, không còn chút dao động nào:
“Chuyện này chưa bao giờ là vấn đề tiền bạc.”
“Chị và tôi từng cùng nhau gây dựng từ một xưởng nhỏ năm người thành công ty như hôm nay. Mỗi bước phát triển đều có mồ hôi và tâm huyết của tôi trong đó.
Kỹ thuật lõi mà tôi nghiên cứu là nền tảng sống còn của công ty, còn những khách hàng lớn tôi phụ trách chính là nguồn lợi nhuận chủ yếu.”
“Còn Trương Hạo Kiệt thì sao? Hắn dựa vào việc là người yêu chị, tự nhiên nhảy lên làm sếp của tôi, rồi ỷ quyền công tư lẫn lộn, chèn ép công khai, cắt thưởng vô lý, đe dọa trắng trợn.”

