Tốt lắm!

Tin tức kiểu này, sao giờ ta mới được biết?

4

Sau yến tiệc, hoàng đệ hạ lệnh nghiêm phạt Tống ngự sử, đồng thời thăng quan tiến chức cho Lục Vân Tranh, ban thưởng vàng mười vạn lượng.

Trên xe ngựa trở về tướng phủ.

Trong đầu ta vẫn vang vọng lời nói của Lục Vân Tranh trong yến tiệc.

Thẩm Hoài Chi… từng thầm mến ta?

Từ khi nào?

Sao ta chẳng hay biết gì?

Trong lúc ta còn đang rối rắm không hiểu, Lục Vân Tranh tựa hồ đã mỏi mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng ta biết…

Hắn căn bản không hề ngủ.

Không những không ngủ, mà còn ồn ào không ngớt:

【Khanh Khanh đang ngủ, nếu lén nắm tay nàng một cái, chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?】

【Tay Khanh Khanh mềm mại mịn màng, y hệt như thân thể nàng vậy!】

【Khanh Khanh có giận không? Nếu giận thật thì phải làm sao đây?】

【Mặc kệ! Bản tướng khi ra trận chưa từng sợ địch, chẳng lẽ lại sợ một nữ tử?】

Một bàn tay lớn lặng lẽ vươn sang bên này.

Ta liền thu tay đang đặt trên thành xe về.

【A… không chạm được】

【Khanh Khanh né tránh rồi!】

【Khanh Khanh lại dám! Né! Tránh! Ta!!!】

Ta khẽ day huyệt Thái Dương, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần.

Nào ngờ, Lục Vân Tranh cứ lải nhải trong lòng suốt cả quãng đường không ngơi nghỉ.

Đến khi ta tưởng hắn cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút, thì hắn lại bắt đầu:

【Khanh Khanh lúc ngủ cũng thật đẹp… Nếu có thể hôn một cái thì tốt biết mấy.】

【Hay là giả vờ say rượu, từ góc bàn này nghiêng người qua bàn bên kia, ngả người đúng lúc, là có thể thuận thế ôm lấy vòng eo nàng rồi… hề hề hề…】

Nam nhân tựa hồ có chút căng thẳng, hơi thở dồn dập, thân hình cao lớn vạm vỡ chậm rãi đổ về phía bên này—

“Công chúa, tướng quân. Đến nơi rồi ạ!”

Ta vụt đứng dậy.

“Bốp!”

Khoảnh khắc ta vén rèm bước xuống xe, liền nghe được tiếng trán va phải vật cứng ở trong xe.

Tiểu nha đầu nghi hoặc hỏi: “Tướng quân… làm sao thế ạ?”

Ta khẽ nhếch môi cười: “Không cần để ý.”

Vừa đến trước phủ, đã thấy một bóng người yểu điệu trong sắc áo tím nhạt.

Thiên Ninh như tảng đá vọng phu, từ sớm đã đứng chờ nơi cửa phủ.

Thấy Lục Vân Tranh bước xuống xe, nàng vội bước lên nghênh đón, giọng điệu dịu dàng săn sóc:

“Tướng quân, người đã hồi phủ?”

Lục Vân Tranh xoa trán, sắc mặt đen kịt:
“Ừm.”

“Trời về đêm lạnh lẽo, tướng quân chớ để nhiễm hàn khí.”

Thiên Ninh dịu dàng khoác áo choàng lên vai chàng:

“Không biết Hoàng thượng có vì chuyện của thiếp mà giận lây sang tướng quân hay không… Nếu thật như thế, thiếp quả thực tội đáng muôn chết…”

Không khí có chút lúng túng.

Lục Vân Tranh lúc này mới nhớ ra, chính mình căn bản đã quên bẵng mất chuyện đó.

Thiên Ninh ngẩng đầu lên:
“…Tướng quân?”

Nam nhân hoàn hồn, khóe mắt như vô tình liếc qua phía ta.

Hắn khẽ hắng giọng, thanh âm trầm thấp, lại vang vọng hữu lực giữa đêm lạnh:

“Bản tướng nạp thiếp, há cần bẩm tấu Thánh thượng?”

Thiên Ninh mừng rơi lệ.

Ta dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Lục Vân Tranh ánh mắt lạnh băng nhìn ta:
“Công chúa có điều chi muốn nói?”

【Khanh Khanh tức giận rồi! Nàng nhất định là đang tức giận rồi!】

【Ta biết ngay mà! Khanh Khanh trong lòng vẫn có ta!!!!】

Gió đêm phất qua, làm áo choàng nam nhân tung bay phần phật.

Ta nhướng mày, chậm rãi nói:

“Chuyện nhỏ nhặt thế này, hà tất phiền đến tướng quân quan tâm?”

“…Việc phu quân nạp thiếp vốn là phận sự của chính thất. Bổn cung sẽ tự mình chọn ngày lành tháng tốt, an bài cho cô nương Thiên Ninh nhập phủ. Tuyệt đối không để nàng chịu nửa phần uất ức.”

Đối diện ánh nhìn sắc như dao cắt của Lục Vân Tranh, ta thong thả nói thêm:

“Bất quá, nay tướng quân đã có mỹ thiếp hầu hạ sớm hôm, bổn cung cũng có thể an tâm lui về. Dạo này công vụ trong công chúa phủ bộn bề, bổn cung e không tiện quấy rầy tướng quân nữa. Tướng quân nhớ chăm sóc thân thể, chớ nên lao lực quá độ, kẻo hỏng người.”

Lời vừa dứt.

Nam nhân như thể bị đả kích, trừng mắt nhìn ta sững sờ.

Ta xoay người dứt khoát, phân phó nha hoàn chuẩn bị xe về công chúa phủ.

Xe ngựa càng đi càng xa.

Chỉ còn tiếng gào thét vang dội như sấm của nam nhân văng vẳng bên tai—

【Khanh Khanh đừng đi! Đừng đi mà! Hu hu… vi phu biết sai rồi! Vi phu thật sự sai rồi…】

【Vi phu quỳ gối trên ván giặt đồ cũng được! Quỳ đầu giường cũng được!】

【Khanh Khanh, nàng mau trở về! Hu hu hu hu hu!!!!】