3

Tôi đẩy cửa bước vào phòng, một lớp bụi mù mịt bốc lên khiến tôi ho sặc sụa.

Căn phòng này chẳng khác nào công trường xây dựng, tường đầy vết cào do cạo lớp sơn cũ, đến cả kính cửa sổ cũng vỡ, gió lạnh lồng lộng thổi vào.

“Khụ khụ… đúng là giỏi thật đấy.” Tôi che miệng ho mấy tiếng, bất lực nói.

Bố tôi nhìn thấy thảm cảnh trong phòng cũng không khỏi nhíu mày: “Sao phòng vẫn chưa sửa xong? Không phải tôi đã dặn từ lâu rồi sao?”

“Bố à, bây giờ thời tiết lạnh, không ai chịu đến làm đâu.” Lục Tử Cẩn bị bố tôi nhìn chằm chằm, hơi lúng túng đáp.

【Con nhỏ này bị đần à? Cái lý do ngu ngốc gì vậy chứ… Thợ sửa nhà mà còn kén thời tiết nữa hả? Vậy ai phá phòng? Hay chính mày tự tay làm đấy?】

【Không được, hôm nay phải liên hệ với viện nghiên cứu ngay. Tôi thật sự lo ở cái nơi rách nát này lâu sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ của mình, như vậy thì là tổn thất quốc gia đó!】

Bố tôi tức giận đến nghẹn lời, cuối cùng đành sắp xếp cho tôi tạm ở phòng khách.

Tin đồn con gái ruột của tập đoàn Lục thị quay về đã lan truyền khắp nơi. Một số đối thủ cạnh tranh biết nhà họ Lục đối xử với con nuôi Lục Tử Cẩn tốt như vậy, liền cùng nhau tung tin thất thiệt trên mạng, chờ xem màn kịch “giả – thật thiên kim tranh giành quyền lực”.

Nhà họ Lục cũng không khiến người ta thất vọng, lập tức tổ chức một buổi tiệc nhận người thân.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, nói là tiệc nhận người thân, thật ra chỉ là chiêu trò để ổn định lòng cổ đông mà thôi.

Buổi tiệc được sắp xếp vào buổi tối, nhưng là nhân vật chính, tôi lại chẳng nhận được sự chú ý nào.

Ngược lại, Lục Tử Cẩn nhảy nhót khắp nơi như con gà mái xổng chuồng, nào là đi mua quần áo, nào là liên hệ khách khứa, cứ như cô ta mới là nhân vật chính.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, khách mời lần lượt đến đông đủ.

Tầng một được trang hoàng thành sảnh tiệc, các bàn ăn bày biện món ngon và rượu vang cao cấp.

Lục Tử Cẩn đứng ở cửa, tay cầm ly rượu vang cao chân, cười nói mấy câu khách sáo khiến người ta buồn nôn.

Tôi dù cũng bị gọi xuống từ sớm, nhưng bị gia đình nhà họ Lục cố ý lờ đi, gần như chẳng ai đoái hoài.

Tôi vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh, ngồi co mình trong góc ôm điện thoại xem tài liệu nghiên cứu.

Tôi đang xem say sưa, bỗng tay nhẹ đi, điện thoại bị giật mất.

Trên màn hình điện thoại vẫn đang phát hình ảnh phản ứng sinh học dưới kính hiển vi, tôi lập tức hoảng hốt: “Cô làm gì vậy? Mau trả điện thoại lại cho tôi!”

Người giật lấy điện thoại chính là Lục Tử Cẩn, nhưng cô ta lại thản nhiên nói:

“Chị à, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Lục mà.”

“Cả nhà vất vả vì chị bao lâu nay, chị không tiếp khách cũng thôi đi, sao còn thản nhiên ngồi đây nghịch điện thoại?”

“Điện thoại… trong đó có thông tin mật! Mau trả lại cho tôi!” Tôi chẳng còn tâm trạng đấu võ mồm, vội đứng dậy giành lại.

Nhưng Lục Tử Cẩn đã có chuẩn bị, lùi lại vài bước, đứng giữa sảnh tiệc, cố ý lắc lắc điện thoại rồi lớn tiếng nói:

“Chị à, dù chị không thích chúng tôi, cũng không cần phải thế chứ? Bố mẹ tổ chức tiệc nhận người thân cho chị, chẳng qua là muốn chị nhanh chóng hòa nhập với gia đình, chị có thể nghĩ cho đại cục một chút không?”

“Không… mau trả lại điện thoại cho tôi!” Tôi đã sốt ruột đến phát run, trong máy là tài liệu cơ mật quốc gia! Nếu rò rỉ ra ngoài, hậu quả khó lường!

Mắt Lục Tử Cẩn sáng lên, lời lẽ càng cay độc:

“Điện thoại là mạng sống của chị hả? Không thể rời ra một lúc sao? Đến phép lịch sự cơ bản còn không có, sao sống đến giờ được vậy?”

“Đúng là đồ mất mặt! Nhà họ Lục bị mày làm bẽ bàng hết rồi!” Lục Phi không biết từ xó xỉnh nào chui ra, lập tức lao vào mắng chửi.

“Các người… các người có biết mình đang phạm pháp không?!” Tôi vội nhào lên giành lại điện thoại.

Lục Phi thản nhiên nhận lấy điện thoại từ tay Lục Tử Cẩn, quay sang nói với tôi:

“Muốn lấy hả? Lại đây mà lấy!”

Tôi vội lau nước mắt vì quá căng thẳng, bước lên định lấy lại máy.

Nhưng ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, Lục Phi bỗng ném điện thoại qua đầu tôi, Lục Tử Cẩn đứng đối diện nhẹ nhàng bắt lấy.

“Chị ơi, điện thoại ở bên này nè, hí hí~” Lục Tử Cẩn vừa lắc lư điện thoại vừa cười như đang trêu chó.

Khách khứa xung quanh đều bị thu hút, bắt đầu quay sang xem trò vui.

Tiếng ồn từ chỗ này khiến bố mẹ tôi cũng cau mày đi lại.

Rất nhanh sau đó, tôi bị hai người họ đùa cợt đến mức ngã ngồi xuống đất, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.

4

Bố tôi cúi đầu nhìn tôi một cái, nhíu mày quát Lục Phi và Lục Tử Cẩn: “Đừng làm loạn nữa! Ra cái thể thống gì? Trả điện thoại lại cho nó đi…”

Lục Tử Cẩn liếc nhìn màn hình điện thoại, lập tức chán nản nói: “Còn đặt cái 【cảnh báo】 nữa cơ đấy, chị đúng là biết diễn trò. Tưởng mình là nhân viên cơ mật quốc gia à?”

“Giả tạo!” Lục Phi cũng hùa theo chửi.