Thám tử tư xem chung camera bên cạnh lại tò mò:

“Giọng đó… là ai?”

Tôi nhếch môi, “Thanh mai của Giang Quân Chính, Thẩm Hàn Tiêu.”

“Cũng là người tạo ra chiếc kính.”

Thám tử tư sững sờ.

Trong thời gian theo dõi vụ việc của tôi, anh ta đã nắm rõ tình hình gia đình tôi.

Anh ta đương nhiên biết, vài năm trước, giữa cuộc sống hôn nhân của tôi và Giang Quân Chính luôn có sự xuất hiện của người này.

Là thanh mai trúc mã của anh ta.

Thẩm Hàn Tiêu thường xuyên chen vào mọi buổi hẹn hò của chúng tôi, còn khoác vai bá cổ chồng tôi danh nghĩa “anh em”.

Quá quắt nhất là từng phạt Giang Quân Chính mặc nội y cho cô ta trong trò chơi.

Tôi và Giang Quân Chính kết hôn sáu năm, vì cô ta mà tôi mất hai đứa con.

Cũng mất luôn khả năng mang thai.

Nhưng ba năm trước, cô ta đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống chúng tôi.

Nói chính xác hơn—

cô ta chết rồi.

Thám tử tư hít mạnh một hơi, “Một người đáng lẽ đã chết ba năm, vậy mà còn gây hại cho cô lớn đến vậy.”

Tôi cười lạnh.

Ngay khi biết người tạo kính là Thẩm Hàn Tiêu, tôi đã đoán được đại khái chuyện này.

Giang Quân Chính cấu kết với cô ta để hại tôi.

Nhưng tôi vẫn không hiểu mục đích cuối cùng của họ là gì.

Nếu muốn thăng tiến,

Giang Quân Chính hoàn toàn có thể ly hôn tôi.

Và nếu Thẩm Hàn Tiêu thật sự còn sống, dù là sống sót ngoài ý muốn, cô ta cũng không thể công khai xuất hiện bên cạnh anh ta.

Tôi nhíu mày.

Thẩm Hàn Tiêu có lẽ chưa chết, nhưng mục đích cuối cùng của họ… rốt cuộc là gì?

Đúng lúc đó, một tin nhắn lạ gửi đến điện thoại tôi.

【Muốn biết sự thật không, tôi có thể nói cho cô tất cả.】

Tôi lập tức cảnh giác.

Lần trước kiểu tin nhắn này, người gửi là Giang Quân Chính.

Tôi không dám trả lời vội.

Đối phương lại gửi tiếp:

【Đừng lo, tôi là nạn nhân trong vụ Thẩm Hàn Tiêu. Tôi luôn biết cô ta còn sống. Tôi liên hệ cô… là hy vọng chúng ta hợp tác báo thù.】

Nguyên nhân cái chết của Thẩm Hàn Tiêu… là tự sát vì tội lỗi.

7

Ba năm trước, vào ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Giang Quân Chính, Thẩm Hàn Tiêu ép anh ta ra ngoài uống rượu với mình.

Lúc đó tôi vừa mất đứa con thứ hai với Giang Quân Chính, cũng đã cãi nhau với anh ta đến mức kiệt sức.

Tôi không nói gì, Giang Quân Chính cũng không ra khỏi nhà.

Đêm hôm đó chúng tôi không có bữa tối dưới ánh nến, không có bất kỳ buổi kỷ niệm nào, dường như mọi sự vui vẻ đều trở thành phản bội của anh dành cho Thẩm Hàn Tiêu.

Tôi đã nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, lại nhận được tin Thẩm Hàn Tiêu lái xe khi say rượu gây chết người.

Nạn nhân là một cặp vợ chồng.

Họ bày sạp bán hàng lúc nửa đêm, chỉ để cho con trai đang học cấp ba có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng ngay sau khi dọn hàng về, họ đã chết trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Hôm đó Giang Quân Chính lập tức ra ngoài, một tuần sau mới quay về nhà, trông rất mệt mỏi.

Anh ta lao vào lòng tôi, khóc nói: “Vợ ơi, Thẩm Hàn Tiêu chết rồi.”

“Cô ấy quá sợ hãi, đã tự sát.”

Giang Quân Chính đau lòng vì một kẻ giết người, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi anh ta:

“Vậy anh cảm thấy, cái chết của cô ấy có liên quan đến mình không?”

“Nếu tối hôm đó anh ra ngoài uống với cô ấy, có lẽ đã không xảy ra chuyện.”

Câu trả lời của Giang Quân Chính vô cùng tỉnh táo: “Liên quan gì đến anh?”

“Anh đã kết hôn rồi, anh đã nói với cô ấy vô số lần rồi, cần phải giữ khoảng cách, là cô ấy không có chừng mực.”

“Những gì anh có thể làm, anh đều đã làm.”

“Sau khi xảy ra chuyện, anh cũng lập tức đến hiện trường.”

“Vợ à, chúng ta không có lỗi với cô ấy.”

“Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng ta được không?”

Những lời này khiến tôi âm thầm cất lại đơn ly hôn.

Những ngày sau đó, tình cảm giữa tôi và Giang Quân Chính thực sự ngày càng tốt lên.

Tốt đến mức gần như khiến tôi quên mất sự tồn tại của Thẩm Hàn Tiêu.

Không ngờ cô ta lại một lần nữa xuất hiện, giáng cho tôi một đòn chí mạng.

Tôi đã liên hệ với người gửi tin nhắn đó, cậu ta là con của cặp vợ chồng bị hại, tên là Giang Hải.