Kiếp trước Tề Đông Dương cũng giành được nó, chỉ là bị đại thiếu gia nhà họ Tề cướp mất.
Khi tôi nói ra kế hoạch với Hoắc Khải Thần, anh ấy theo bản năng đã nhận ra điều gì đó.
“Em bây giờ đã có anh rồi, vẫn còn nghĩ đến chuyện báo thù nhà họ Tề sao?”
“Nhà họ Tề chiếm một nửa thị phần logistics, còn có quyền kiểm soát bến cảng. Miếng thịt béo như vậy, hai ta chia đôi, anh không muốn à?”
Hoắc Khải Thần bật cười qua điện thoại.
“Thẩm Minh Nguyệt, em còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng. Rốt cuộc hắn ta đã làm gì em, khiến em quyết tâm tiêu diệt đến cùng thế này?”
“Mối thù sinh tử!”
Hoắc Khải Thần im lặng hồi lâu, rồi mới nói một chữ “Được”.
Sau khi cúp máy, tôi hít sâu một hơi.
Trước mặt lại xuất hiện hàng loạt bình luận.
“Nếu nữ chính gả cho nam phụ, vậy CP tụi tôi theo dõi từ đầu còn ý nghĩa gì?”
“Nam chính sắp phát đạt rồi, nữ chính đừng hồ đồ nữa!”
“Nam chính kết hôn với nữ phụ chỉ là thỏa thuận thôi, người anh ấy yêu nhất vẫn là em đó!”
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, chui vào trong chăn.
Đám bình luận chết tiệt này, bọn họ nghĩ rằng cái gọi là si tình đều có thể diễn ra theo kịch bản chắc?
Chỉ có tôi mới biết rõ, kiếp trước tôi thực sự đã trải qua nỗi đau đó.
Sau khi tôi chết, Tề Đông Dương mới bừng tỉnh, mới nhận ra sự tốt đẹp của tôi.
Nhưng thì đã sao?
Bản chất anh ta chính là một kẻ bạo lực, tôi không thể nào tiếp tục sống cuộc đời còn lại với người như vậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Minh Châu đã kéo theo hành lý, nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ:
“Tôi đã nói với Đông Dương ca ca rồi, sẽ dọn đến sống chung trước để bồi dưỡng tình cảm.”
“Được thôi, chúc cô sớm thành công.”
Thẩm Minh Châu đúng là không còn biết xấu hổ.
Tề Đông Dương tối qua vừa mới nhận được điện thoại, biết có một dự án tuyệt vời nên lập tức chạy đến hiện trường.
Thẩm Minh Châu biết được liền theo sát phía sau, vợ chồng đồng lòng, hai người thành công giành được.
Tối hôm tổ chức tiệc ăn mừng, Thẩm Minh Châu còn đặc biệt gọi điện cho tôi:
“Đông Dương ca ca đã một bước lên mây rồi, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đó.”
“Không cần đâu, lợi ích này để cô hưởng hết, tôi không thèm.”
8
“Vậy thì kiếp này cô đừng mơ nữa, dù sao tôi mới là người Đông Dương yêu nhất.”
“Ừ ừ, yêu cô nhất luôn đấy.”
Tôi cúp máy.
Vì giúp Tề Đông Dương giành được dự án lớn này, Thẩm Minh Châu bỗng chốc trở thành người được hoan nghênh nhất bên cạnh anh ta.
Hai người thậm chí còn chọn tổ chức hôn lễ cùng ngày với tôi.
Cô ta giúp Tề Đông Dương một bước lên mây, trở thành nàng dâu được nhà họ Tề yêu thích nhất.
Cô ta thay đổi quyết định, muốn thay tôi gả cho Tề Đông Dương, coi như đã hoàn toàn chiến thắng tôi.
Tôi cũng chẳng hiểu, lòng hiếu thắng của cô ta rốt cuộc đến từ đâu.
Khi Thẩm Minh Châu trở về xin của hồi môn, biết tôi đã nhận ba trăm triệu thì càng tức giận.
“Tại sao lại cho cô ta nhiều như vậy, còn con chỉ có ba mươi triệu! Ba, ba không thể thiên vị như thế được, bây giờ con là quý nhân của Tề Đông Dương đấy!”
Ba tôi mặt mày tối sầm:
“Đó là thứ mẹ nó để lại cho nó, Minh Châu, làm người thì đừng quá tham lam.”
Sắc mặt Thẩm Minh Châu lập tức trắng bệch, nhưng vẫn nhận lấy ba mươi triệu từ tay ba tôi.
Ba mươi triệu này chắc là tiền mua mạng cuối cùng của cô ta rồi.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Ngày cưới, một tấm thiệp mời của Hoắc Khải Thần đã thu hút biết bao nhân vật thượng lưu, còn phía Tề Đông Dương thì vắng tanh vắng ngắt.
Nhưng tôi chẳng quan tâm, chỉ cần hai người họ chịu cưới là đủ.
Về phần tôi, được ở bên Hoắc Khải Thần, thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, tôi đã rất mãn nguyện rồi.
Lúc này, Hoắc Khải Thần ôm eo tôi, nhìn khách khứa tới tấp ra vào, trầm giọng hỏi:
“Em trông không vui lắm?”
“Sao lại không vui? Em vui đến mức không nói nên lời luôn ấy chứ.”
“Thấy người ta xây lầu cao, lại thấy người ta lầu sụp.”
“Được nâng càng cao, rơi xuống càng thảm!”
Tôi cụng ly với Hoắc Khải Thần, cả hai nhìn nhau cười.
Tối đó uống khá nhiều, đến khi tỉnh dậy vì dư âm rượu, nhìn thấy Hoắc Khải Thần nằm bên cạnh, tôi có hơi ngẩn người.
Tôi không phải trẻ con, tất nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.
Không sao cả, tôi cũng không thiệt.
Ba ngày sau về nhà mẹ, tôi gặp lại Thẩm Minh Châu.
Cô ta trang điểm rất đậm, còn mặc áo cổ cao — giữa trời nắng nóng như thế mà không thấy ngột ngạt sao?
Điều đó càng khiến tôi khẳng định suy đoán của mình.
Xem ra vừa về nhà đã bị đánh rồi.
Trên bàn tiệc đón dâu, Thẩm Minh Châu khẽ sờ cổ, gượng gạo nói:
“Đông Dương ca ca yêu em quá nên mới ra tay mạnh như vậy thôi. Nhưng không sao cả, dù sao bọn em là vợ chồng mà, đây là thú vui nho nhỏ giữa vợ chồng thôi!”
Tôi gật đầu liên tục:
“Đúng đúng, cô nói rất đúng!”
Tề Đông Dương cũng đắc ý vô cùng, ánh mắt nhìn tôi toàn là sự hung hãn.
Nhưng ăn mới được nửa bữa, anh ta nhận một cú điện thoại rồi vội vã bỏ đi.
Sau đó Thẩm Minh Châu cũng rời khỏi.
Mấy hôm sau, cô ta gọi điện cho tôi:

