「Dự trữ vật tư: Đủ cho 1 người dùng trong 30 ngày」
「Hạng mục có thể nâng cấp: Khu trồng trọt, khu chăn nuôi, xưởng sản xuất, phòng y tế…」
Tôi nhìn chằm chằm vào con số đếm ngược đỏ rực 72 giờ, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình giám sát.
Trong đó, mẹ tôi đang đeo sợi dây chuyền kim cương đắt đỏ lên cổ Lục Oản Oản – đó là di vật mà bà nội để lại cho tôi nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Mẹ tôi nói: “Oản Oản à, sợi dây này chỉ có những cô gái xinh đẹp như con mới xứng đeo thôi.”
Lục Oản Oản cười tươi như hoa, lao vào lòng mẹ tôi làm nũng.
Cả nhà, hạnh phúc ngập tràn.
Tôi chậm rãi tựa người vào vách tường kim loại lạnh buốt, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy băng giá.
Bão từ mặt trời – thì ra là thật.
Chỉ là, bọn họ dùng sự thật ấy để bịa ra một lời dối trá, muốn nhốt tôi ở đây chờ chết.
Họ nghĩ, chỉ cần loại bỏ tôi, họ có thể yên tâm sống cuộc đời mới, chiếm lấy tất cả những gì thuộc về tôi.
Tiếc là, họ tính sai một chuyện.
Trong cuộc mạt thế này — người chơi duy nhất, là tôi.
2
Đếm ngược đến khi mạt thế bắt đầu: còn 71 giờ.
Tôi mất trọn một tiếng đồng hồ mới có thể thoát ra khỏi cú sốc và nỗi đau tận cùng.
Tôi không còn nhìn vào màn hình giám sát nữa, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng chướng mắt ấy. Thay vào đó, tôi buộc mình phải tỉnh táo, bắt đầu nghiên cứu hệ thống “Pháo đài Mạt Thế” vừa xuất hiện.
Gói tân thủ với không gian được mở rộng gấp một trăm lần, mang lại cho tôi vô vàn khả năng.
Giao diện hệ thống liệt kê rõ ràng các hạng mục tôi có thể xây dựng và nâng cấp:
【Khu trồng trọt sơ cấp】: Tốn 100 điểm, có thể trồng rau tăng trưởng nhanh, đáp ứng nhu cầu vitamin cơ bản.
【Xưởng sản xuất quy mô nhỏ】: Tốn 200 điểm, có thể chế tạo công cụ cơ bản và linh kiện sửa chữa.
【Hệ thống lọc nước chuyên sâu】: Tốn 50 điểm, tăng hiệu quả tuần hoàn nước và mở rộng lượng nước dự trữ.
…
Mà điểm khởi đầu của tôi — là 0.
【Cách nhận điểm: 1. Hoàn thiện xây dựng pháo đài; 2. Chống chọi thảm họa; 3. Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.】
【Nhiệm vụ hiện tại: Chuẩn bị trước mạt thế. Trong vòng 72 giờ, hãy hoàn thiện pháo đài của bạn càng nhiều càng tốt. Mức độ hoàn thành sẽ ảnh hưởng đến phần thưởng tiếp theo.】
Thời gian vô cùng gấp rút.
Căn hầm trú ẩn này được ba tôi xây dựng theo tiêu chuẩn cao nhất, vốn đã dự trữ đủ vật tư để một người sống sót trong vòng một tháng.
Tôi bước đến khu lưu trữ vật tư, nhìn những kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn với bánh quy nén, đồ hộp và nước đóng chai, ánh mắt lạnh như băng.
Đây chính là “lòng tốt cuối cùng” mà họ để lại cho tôi.
Buồn cười thay, hệ thống mạng của căn hầm này không bị cắt hoàn toàn, mà chỉ kết nối với một mạng nội bộ độc lập. Thiết bị đầu cuối của mạng này – nằm trong phòng của Kiều Vũ.
Hẳn anh ta nghĩ tôi sau khi bị nhốt sẽ chỉ biết tuyệt vọng chờ chết, chẳng đời nào nghĩ đến chuyện tôi sẽ can thiệp vào máy tính của anh ta.
Tôi mở giao diện kết nối mạng của bảng điều khiển, dễ dàng xâm nhập vào máy tính của anh ta.
Kiều Vũ đúng là giỏi máy tính, nhưng so với tôi – người từng nhiều lần giành huy chương vàng các cuộc thi an ninh mạng quốc tế – thì những bức tường lửa anh ta cài đặt yếu như tờ giấy.
Tôi đọc hết tất cả các tập tin trong máy anh ta, bao gồm cả báo cáo tài chính của gia đình… và một bản kết quả giám định y tế.
Người được chẩn đoán – là Lục Oản Oản.
Cô ta mắc một chứng bệnh hiếm liên quan đến đột biến gen, cần phải sử dụng một loại thuốc điều trị đắt đỏ lâu dài. Một trong những tác dụng phụ của thuốc là ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến người bệnh đặc biệt khao khát được quan tâm và thỏa mãn vật chất.
Thì ra là vậy.
Họ không phải không biết lòng tham và sự tính toán của Lục Oản Oản. Mà là, họ cam tâm tình nguyện đáp ứng tất cả.
Vì một kẻ ngoài cuộc, họ lựa chọn hy sinh chính đứa con ruột của mình.
Tôi tắt tập tin đó đi, mặt không biểu cảm mở hàng loạt trang thương mại điện tử.
Đã vậy — đừng trách tôi trở mặt.
Tôi dùng tài khoản của Kiều Vũ, đăng nhập toàn bộ vào thẻ ngân hàng, tài khoản chứng khoán và ví tiền mã hóa của anh ta.
Nhìn dãy số dài ngoằng đáng kinh ngạc, tôi không chút gợn sóng.
Một nửa số tiền đó vốn dĩ là của tôi. Giờ đây, tôi chỉ đang lấy lại những gì thuộc về mình.
【Đếm ngược: 68 giờ】
Tôi bắt đầu mua sắm điên cuồng.
Gạo, bột mì, các loại thịt, rau củ sấy khô, đồ ăn tự nấu, nước uống… tôi vét sạch kho hàng của vài siêu thị lớn.
Hạt giống – từ cây lương thực đến rau quả – tôi quét sạch cả chục cửa hàng flagship.
Thuốc men – từ thuốc cảm đến kháng sinh, từ băng gạc đến bộ dụng cụ phẫu thuật – tôi làm trống toàn bộ kho trực tuyến của các tiệm thuốc trong phạm vi mấy thành phố lân cận.

