Khi ba mẹ và anh trai đẩy tôi vào hầm trú ẩn dưới lòng đất, họ khóc đến đứt ruột đứt gan, nói rằng bão từ cấp tận thế sắp ập tới, chỉ nơi này mới có thể sống sót.

Nhưng vừa khi tôi khép cánh cửa lại, qua hệ thống nghe lén được lắp sẵn trong hầm, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh của anh trai vọng ra từ phòng khách:

“Cuối cùng cũng nhốt được cái sao chổi xui xẻo Kiều Nguyệt vào rồi. Từ giờ nhà mình chỉ có mình Oản Oản là thiên kim thôi, ba mẹ cũng chẳng phải nhìn thấy nó mà phiền lòng nữa.”

Giả thiên kim Lục Oản Oản khúc khích nói:

“Anh, vẫn là anh giỏi nhất. Từ nay em không phải lo bị đưa đi nữa rồi.”

Máu trong người tôi lập tức lạnh buốt. Hai mươi năm tình thân, hóa ra chỉ là một trò cười.

Đúng lúc này, trong đầu tôi bỗng vang lên một giọng máy móc:

【Phát hiện ký chủ bị người thân ruồng bỏ — hệ thống Pháo đài Mạt Thế khởi động. Đếm ngược thảm họa toàn cầu: 72 giờ. Quà tân thủ: mở rộng không gian pháo đài gấp một trăm lần.】

Tôi nhìn qua màn hình giám sát, thấy cả nhà họ đang cười nói vui vẻ, tình cảm khắng khít như chưa từng có tôi tồn tại.

Tôi chậm rãi cong môi, tựa lưng vào vách tường kim loại lạnh lẽo.

“Phòng trú ẩn này đúng là rất an toàn.”

“Chỉ tiếc…”

“Tới khi mạt thế thật sự đến, các người định trốn ở đâu đây?”

1

Cánh cửa hợp kim chì nặng nề của cái lồng mang tên tình thân khép lại sau lưng tôi, phát ra tiếng “cạch” nặng nề, cắt đứt hoàn toàn thế giới giữa tôi và gia đình.

Khuôn mặt đau đớn, không nỡ rời xa của ba mẹ và anh trai Kiều Vũ vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Mẹ tôi thậm chí khóc đến mức ngất đi, từng tiếng “Nguyệt Nguyệt, con nhất định phải sống cho tốt” như còn văng vẳng bên tai.

Tôi từng cảm động vì thứ tình thân đó, tưởng rằng họ thật sự nghĩ cho tôi.

Dù sao, người đề xuất xây dựng hầm trú ẩn dưới lòng đất tiêu tốn cả chục triệu kia chính là ba tôi. Ông nói, đó là để phòng mọi thảm họa cực đoan, bảo vệ cả gia đình chúng tôi.

Vậy mà giờ đây, người duy nhất được đưa vào lại là tôi.

Tôi bước đến bàn điều khiển, bật hệ thống nghe lén đã được lắp đặt sẵn. Đây là thiết bị ba tôi nói là để tiện theo dõi sự an toàn của tôi bất cứ lúc nào.

Sau tiếng rè rè của dòng điện, âm thanh từ phòng khách vang lên rõ ràng.

Là giọng của Kiều Vũ, mang theo sự khinh miệt và đắc ý không chút che giấu: “Cuối cùng cũng nhốt được cái sao chổi xui xẻo Kiều Nguyệt vào rồi. Từ giờ nhà mình chỉ có Oản Oản là thiên kim thôi, ba mẹ cũng chẳng phải nhìn thấy nó mà bực mình nữa.”

“Sao chổi” – thì ra, trong mắt anh trai tôi, tôi là như thế.

Ngay sau đó, một giọng nói ngọt như mật vang lên – là Lục Oản Oản. Cô ta được đưa về nhà tôi năm cô ta mười sáu tuổi, ba mẹ nói là con gái một người bạn cũ, không nơi nương tựa, bảo tôi phải chăm sóc cô ta nhiều hơn.

“Anh, vẫn là anh giỏi nhất. Bây giờ thì em không phải lo bị đưa đi nữa rồi.” Giọng cô ta đầy vẻ mừng rỡ.

Giọng mẹ tôi dịu dàng vang lên: “Con bé ngốc, nói gì vậy? Con mới là bảo bối ngoan của mẹ, sao mẹ nỡ để con đi? Còn Kiều Nguyệt thì từ nhỏ đã lạnh lùng, làm gì cũng cứng nhắc như cái máy, mẹ nhìn mà nhức đầu.”

Ba tôi trầm giọng phụ họa: “Được rồi, đừng nhắc đến nó nữa. Oản Oản, từ giờ nhà này là của một mình con. Con và anh con sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp. Cái tên Kiều Nguyệt, cứ coi như chưa từng tồn tại.”

Một nhà bốn người, ấm áp hòa thuận.

Thì ra, bọn họ ghét tôi vì tôi không biết làm nũng, không đáng yêu như Lục Oản Oản.

Thì ra, họ đã dàn dựng cả vở kịch này chỉ để vĩnh viễn loại bỏ đứa con gái ruột gây chướng mắt – là tôi – ra khỏi cuộc đời họ.

Hai mươi năm nuôi dưỡng, hai mươi năm tình thân, đến khoảnh khắc này vỡ vụn như thuỷ tinh rơi xuống sàn, mảnh nào mảnh nấy đâm sâu vào tim tôi, máu me đầm đìa.

Tôi không khóc. Chỉ thấy lạnh – cái lạnh thấm ra từ tận xương tuỷ khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Đúng lúc đó, một giọng máy móc vô cảm vang lên trong đầu tôi:

【Phát hiện ký chủ bị người thân ruồng bỏ — hệ thống Pháo đài Mạt Thế khởi động.】

【Đếm ngược thảm họa toàn cầu: 72:00:00】

【Quà tân thủ: mở rộng không gian pháo đài gấp một trăm lần】

Tôi ngẩn người.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được mặt đất dưới chân khẽ rung lên, các bức tường hầm trú ẩn âm thầm mở rộng về bốn phía.

Căn hầm vốn chỉ rộng trăm mét vuông, chỉ trong vòng mười mấy giây, đã trở thành một không gian ngầm rộng hàng vạn mét vuông. Ngoài phòng điều khiển ban đầu nơi tôi đang đứng, xung quanh là những khu vực trống chưa được khai thác.

Màn hình điều khiển trước mặt tôi cũng sáng lên, hiển thị một giao diện phức tạp:

「Hệ thống Pháo đài 1.0」

「Năng lượng: Dự trữ năng lượng mặt trời 100%, pin hạt nhân dự phòng 100%」

「Hệ thống tuần hoàn không khí: Bình thường」

「Hệ thống lọc nước: Bình thường」