Vào ngày kỷ niệm ngày cưới, chồng tôi tặng tôi một sợi dây chuyền kim cương.
Anh ta nhìn tôi đầy thâm tình: “Vợ à, anh có một chuyện muốn nhờ em giúp.”
Tôi còn tưởng anh ta chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
Nào ngờ anh ta lại nói: “Anh có một đứa con riêng, bị bệnh bạch cầu. Anh muốn dùng tủy xương của con trai chúng ta để cứu nó.”
Nụ cười trên mặt tôi lập tức đông cứng.
Anh ta còn bổ sung: “Sau khi xong việc, căn biệt thự này sẽ chuyển sang tên em.”
Tối hôm đó, tôi lập tức thu dọn hành lý, mang theo con trai và toàn bộ những thứ đáng giá trong nhà biến mất không để lại dấu vết.
Khi anh ta gọi điện đến phát điên, chỉ nhận được từ tôi một bộ đơn ly hôn gửi chuyển phát nhanh, kèm theo toàn bộ bằng chứng công ty anh ta trốn thuế và gian lận.
01
Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Cố Hoài An bao trọn nhà hàng xoay cao cấp nhất thành phố Giang.
Ngoài cửa sổ kính sát đất là khung cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố, lung linh huyền ảo như mộng.
Tiếng violin du dương vang lên bên tai, chính là bản nhạc “Canon” mà năm đó anh từng chọn tặng tôi khi lần đầu gặp mặt.
Anh ngồi đối diện tôi, ánh mắt sâu thẳm, mặc bộ vest thủ công được cắt may chỉnh chu, là do tôi tự tay chọn cho anh.
Mười năm trôi qua, thời gian dường như đặc biệt ưu ái anh, chỉ khiến anh thêm phần quyến rũ chín chắn của một người đàn ông trưởng thành, trở thành gương mặt quen thuộc trên bìa các tạp chí tài chính – vị tân quý của giới công nghệ.
“Vãn Vãn, kỷ niệm mười năm vui vẻ.”
Anh mở một chiếc hộp nhung, đẩy về phía tôi.
Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh nằm yên tĩnh, viên kim cương chính lớn đến kinh ngạc, ánh sáng phản chiếu dưới đèn, lạnh lẽo và đắt đỏ.
“Em thích không?” Anh đứng dậy, vòng ra phía sau, tự tay đeo cho tôi.
Cảm giác lạnh buốt rơi xuống sau gáy, tôi nhìn vào kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm nhau – trai tài gái sắc, mười năm ân ái, là cặp vợ chồng danh giá được cả thành phố ngưỡng mộ.
Tôi mỉm cười, hốc mắt hơi nóng lên.
“Thích, cảm ơn anh, Hoài An.”
Anh cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên tai tôi, hơi thở ấm áp.
“Vãn Vãn, em mãi mãi là người quan trọng nhất đời anh.”
Trái tim tôi như ngập tràn hạnh phúc, những năm qua, tôi đã từ bỏ vị trí tinh anh trong ngành đầu tư, lui về sau bếp, tận tâm chăm sóc anh, nuôi dạy con trai Cố Niệm trở thành một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện.
Tôi cảm thấy, tất cả đều xứng đáng.
Anh trở về chỗ ngồi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu lắng, nhưng trong đôi mắt từng khiến tôi say mê ấy, giờ đây lại lẩn khuất những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi.
“Vợ à, anh có chuyện muốn nhờ em giúp.”
Tôi cầm ly rượu, nhấp một ngụm vang đỏ, mỉm cười: “Chuyện gì vậy? Còn làm ra vẻ bí mật thế này.”
Tôi cứ nghĩ anh chuẩn bị một bất ngờ khác.
Có lẽ là một chuyến du lịch, hoặc cuối cùng anh cũng đồng ý nghỉ phép để đi chơi cùng tôi và con trai.
Anh im lặng trong giây lát, tiếng nhạc trong nhà hàng như cũng lặng đi.
Anh bình tĩnh, từng chữ từng chữ cất giọng nói:
“Anh có một đứa con riêng, một tuổi, mắc bệnh bạch cầu.”
Ầm một tiếng, mọi dây thần kinh trong đầu tôi như đứt đoạn cùng lúc.
Ngón tay tôi siết chặt dao nĩa, đốt ngón tay trắng bệch vì quá sức.
Ánh đèn ấm áp trong nhà hàng, tiếng violin nhẹ nhàng, đóa hồng đỏ thắm trên bàn, người đàn ông anh tuấn trước mặt – tất cả bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ.
Tôi nghe thấy tiếng máu dồn lên đỉnh đầu, tiếng ù tai chói tai như còi báo động.
Anh không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của tôi, hoặc có lẽ đã thấy, nhưng chẳng hề bận tâm.
Anh tiếp tục, giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn, trình bày một sự thật chẳng liên quan gì đến tôi.
“Bác sĩ nói, cần phải ghép tủy xương.”
“Tủy của Niệm Niệm, tỷ lệ phù hợp là cao nhất.”
“Niệm Niệm” – cái tên của đứa con trai duy nhất của chúng tôi, từ miệng anh thốt ra, như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Anh muốn dùng tủy xương của đứa con mà tôi mang thai mười tháng, suýt mất mạng mới sinh ra, để cứu một đứa con hoang từ đâu xuất hiện.
Tôi cảm thấy cổ họng trào lên vị máu tanh ngọt, cố gắng đè nén xuống.
Anh có vẻ nhận ra lời đề nghị hơi đột ngột, liền lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa khác, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt tôi.
“Sau khi xong việc, căn biệt thự ở phía Đông thành phố – trị giá ba trăm triệu – sẽ chuyển sang tên em.”
Anh ngừng một chút, bổ sung thêm:
“Coi như… bồi thường.”
Bồi thường?
Dùng một căn nhà, để mua sức khỏe – thậm chí là mạng sống – của con trai tôi?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, như thể lần đầu tiên quen biết người đàn ông này.
Thì ra trong mắt anh, con trai của chúng tôi, cốt nhục của anh, có thể định giá rõ ràng như vậy.
Trái tim tôi từng chút từng chút lạnh đi, hóa thành băng vụn.
Tôi nghe thấy chính mình hỏi anh bằng một giọng lạ lẫm đến dịu dàng.
“Người phụ nữ đó, là ai?”
Gương mặt tuấn tú của anh hiện lên một tia né tránh.
Anh im lặng gần nửa phút, rồi khó nhọc thốt ra cái tên mà dù chết tôi cũng không ngờ đến.
“Lâm Sơ Sơ.”
Lâm Sơ Sơ.
Tôi bật cười.
Thật sự cười thành tiếng.
Cười đến nỗi nước mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Lâm Sơ Sơ, người mà từ thời đại học tôi đã tài trợ vì hoàn cảnh nghèo khó. Tôi đưa cô ta vào vòng tròn quan hệ của mình, mua quần áo cho, giới thiệu công việc, coi như em gái ruột không chung huyết thống.
Cô ta bệnh, tôi bỏ tiền chữa.
Cô ta thất tình, tôi thức trắng đêm uống rượu cùng.
Lúc tôi kết hôn, cô ta làm phù dâu, còn khóc to hơn cả tôi, nắm tay tôi nói:
“Chị Vãn Vãn, chị nhất định phải hạnh phúc nhé. Tổng giám đốc Cố tốt như vậy, chị lấy được anh ấy, em yên tâm rồi.”
Thì ra, sự “yên tâm” của cô ta, là để tôi chăm sóc tốt người đàn ông ấy, để rồi cô ta đến chiếm chỗ.
Hay lắm.
Quả là một vở kịch hay.
Người bạn thân nhất của tôi và người đàn ông tôi yêu nhất, liên thủ, đâm tôi một đòn chí mạng.
Ngay trong ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt của Cố Hoài An, tràn đầy “ái ngại” nhưng chẳng chút ăn năn, chậm rãi gật đầu.
Tôi dốc hết sức lực, gượng cười, nhẹ giọng nói:
“Được, để em suy nghĩ.”
Anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng giống như bao lần trong mười năm qua, cuối cùng tôi vẫn sẽ nhượng bộ.
Anh không biết rằng, khi anh thốt ra câu nói ấy, người con gái tên Tô Vãn từng yêu anh bằng cả trái tim, đã chết rồi.
Bị anh và Lâm Sơ Sơ liên thủ, giết chết từng nhát một.

