Thái hậu hạ chỉ, kỳ tuyển tú lần này, nữ nhi nhà quan viên phẩm cấp từ thất phẩm trở lên, đến tuổi cập kê, đều phải nhập cung tuyển chọn, bổ sung hậu cung.
Song thân ta sợ ta bị đưa vào danh sách tuyển tú, bèn sớm định hôn sự cho ta.
Ta cùng với Hoài Hải Hầu – Liệt tử Tiêu , ba ngày sau sẽ thành thân.
Thế nhưng, đến ngày đại hôn, ngay khi chuẩn bị bái đường, hắn lại dắt ra một vị tân nương khác – biểu muội hắn, Bạch Chỉ Nhược.
Hắn nói: “Tử Khê, nếu ta không cưới Chỉ Nhược, nàng ấy sẽ bị ép vào cung tuyển tú. Nàng cũng không nỡ để nàng ấy vào chốn ăn thịt người kia, phải chăng?”
“Chi bằng ta cưới cả hai nàng, sau này hai người ngang hàng, không phân lớn nhỏ, được chăng?”
Ta giận dữ kéo phăng khăn voan: “Ta là đích nữ nhà họ Mạnh, cùng ngươi kết hôn đường
đường chính chính, của hồi môn vô số. Vậy mà ngươi lại muốn ta ngang hàng với một nữ nhi của kẻ phạm tội ư?”
“Người đâu, đem của hồi môn trở về phủ Mạnh, hôn ước kể từ nay hủy bỏ.”
Đã thế, nếu hắn tiếc biểu muội không muốn nàng vào cung, vậy chắc hẳn hắn cũng chẳng tiếc để ta nhập cung.
Đành vậy, ta thuận theo số mệnh, vào cung làm Quý phi cũng được!
1
“ Liệt tử Tiêu, ngươi cùng biểu muội tình sâu nghĩa nặng, ta đây cũng thành toàn cho các ngươi.”
“Người đâu, đưa của hồi môn về phủ Mạnh, từ nay hôn ước giữa Thái phó phủ và Hoài Hải Hầu phủ chấm dứt.”
Người hầu đưa sính lễ từ phủ Mạnh theo đến, mặt mày đã sớm giận đến tái xanh, nghe ta nói thế thì lập tức đáp lời: “Vâng, tiểu thư!”
“Khoan đã!” – Liệt tử Tiêu vội vàng ngăn lại, “Nàng làm vậy là sao? Chúng ta sắp bái đường thành thân, chuyện hôn nhân há có thể xem như trò đùa?”
“Lẽ nào phụ mẫu nàng dạy nàng như thế? Không hiểu đạo lý, sao xứng làm phu nhân của ta?”
Ta ngẩng đầu, thẳng thắn đối đáp: “Hầu gia, hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa. Ngày thành thân, ngươi lại thay đổi, muốn cưới biểu muội làm bình thê, xin thứ cho Tử Khê không thể tiếp nhận.”
“Năm xưa nhà họ Liệt cùng phủ Mạnh nghị thân, nào có nhắc đến chuyện ba người cùng bái đường?”
“Ngươi nghĩ rằng, chỉ cần ta bước chân vào cửa họ Liệt, ta sẽ là người của nhà ngươi. Đáng tiếc, Mạnh Tử Khê ta không phải hạng người dễ khuất phục. Hoài Hải Hầu phủ lừa gạt trước, dù có kiện đến trước mặt Thánh thượng, nhà ta cũng không sợ!”
Lúc này, Bạch Chỉ Nhược vén khăn voan đỏ, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta:
“Mạnh tiểu thư, ta không cố ý khiến nàng khó xử, thật sự là ta bất đắc dĩ.”
“Nếu nàng thực lòng để tâm, Nhược nhi bằng lòng làm thiếp, chỉ cầu được bước vào cửa, có được chăng?”
Nàng khóc đến đáng thương, quỳ rạp dưới đất, chiếc cổ trắng ngần cúi thấp, lộ ra vết hôn xanh tím đầy ám muội, khiến các phu nhân, tiểu thư xung quanh không khỏi che miệng kinh hô:
“Trời ạ, kia là gì thế?”
“Thật không còn liêm sỉ.”
“Nhà ai có tiểu thư chưa gả mà lại buông thả như vậy!”
Bạch Chỉ Nhược vẫn chưa hiểu chuyện, ngơ ngác ngẩng đầu, còn Liệt tử Tiêu thì mặt đỏ bừng, vội lấy áo choàng do nha hoàn đưa tới, quấn chặt lấy nàng, gấp gáp biện giải:
“Chuyện này… không phải lỗi của Chỉ Nhược, là ta…”
“Là ta không kìm được mà làm ra chuyện sai trái. Nếu trách, thì trách ta, không liên can gì đến nàng ấy.”
Ta chỉ vào dấu hôn tím bầm nơi cổ Bạch Chỉ Nhược, lạnh giọng nói:
“Các ngươi đã sớm tư tình vụng trộm, cần chi giả bộ đáng thương bất đắc dĩ, để ép ta thuận theo?”
Ta nhấc khăn voan ném xuống đất:
“Ta là nữ nhi họ Mạnh, há có thể chịu nhục đến vậy!”
“Từ hôm nay, hôn ước giữa ta và ngươi hủy bỏ. Từ nay nam nữ khác đường, không còn liên can.”
Liệt tử Tiêu đưa tay định ngăn:
“Nhưng nàng đã là thê tử của ta rồi!”
Bà vú nhà ta đứng chắn trước mặt:
“Hầu gia xin tự trọng. Tiểu thư nhà ta còn chưa cùng người bái đường, hôn sự vẫn chưa thành.”
Liệt tử Tiêu sốt ruột:
“Tử Khê, ta thật lòng muốn cưới nàng làm chính thê! Chỉ là nhà Chỉ Nhược gặp hoạ, bị giáng tội, kế mẫu lại giấu nàng, tự ý đưa tên nàng vào danh sách tuyển tú. Chỉ Nhược thực sự không còn đường lui. Nàng hãy thương tình nàng ấy một phen.”
“Thương tình nàng ta? Vậy ai thương lấy Tử Khê của ta?”
Một giọng nam trầm ổn vang lên từ phía sau đám đông.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại – là phụ thân, phía sau còn có đại ca, người vừa cõng ta lên kiệu hoa khi nãy.
Phụ thân nhìn thẳng vào Liệt tử Tiêu, giọng nghiêm nghị:
“Hầu gia ngài sỉ nhục Mạnh gia ta như thế, hôn sự này, cứ vậy mà chấm dứt đi thôi.”

