Nhà tôi phá sản rồi. Ba tôi tóc bạc chỉ sau một đêm, mẹ tôi khóc đến sưng cả mắt.
Khi cả nhà chuẩn bị thanh lý tài sản, dọn vào khu ổ chuột, thì một bản hợp đồng được đưa đến trước mặt tôi.
Một bản hợp đồng tiền hôn nhân.
Bên A là người đứng đầu tập đoàn Diệm Thị – Diệm Trì.
Người đàn ông trong truyền thuyết: lạnh lùng, tàn nhẫn, thủ đoạn cay độc, tuổi còn trẻ đã đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Cũng là chàng trai tôi đã thầm thích suốt ba năm trung học.
Điều khoản hợp đồng rất đơn giản, thậm chí có phần thô bạo: tôi gả cho anh ta, làm “bà Diệm” trong vòng một năm.
Anh ta sẽ ra mặt, giữ lại cửa hàng trăm năm của gia đình tôi, trả hết nợ giúp chúng tôi.
Tôi gần như không cần suy nghĩ, ký ngay tên mình – Cầm Ninh.
Tôi cứ nghĩ đây chỉ là một cuộc giao dịch lạnh lùng, cho đến khi tôi dọn vào căn biệt thự to như bảo tàng của anh ta.
Điều khoản đầu tiên, cũng là điều kỳ lạ nhất: Là vợ, tôi phải tự tay chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày cho anh.
【Chương 1】
Ngày đầu bước chân vào biệt thự của Diệm Trì, bánh xe vali của tôi lăn trên nền gạch, phát ra âm thanh vang vọng.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản gia khẽ cúi người chào tôi. “Cô Cầm, tôi là quản gia ở đây, họ Vương. Tiên sinh đang ở trong thư phòng, bảo tôi đưa cô làm quen với nhà trước.”
Tôi gật đầu, giọng khách sáo và giữ khoảng cách: “Làm phiền chú rồi.”
Ngôi nhà này lạnh lẽo đến mức không giống một mái ấm.
Tông màu đen trắng xám, đường nét tối giản, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp như dùng thước đo.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền, nhưng chẳng có chút hơi thở cuộc sống.
Quản gia Vương đưa tôi đi, cuối cùng dừng lại trước một căn bếp rộng đến mức khoa trương.
“Cô Cầm, khẩu vị của tiên sinh khá kén chọn, tuyệt đối không ăn đồ bên ngoài. Về sau ba bữa một ngày xin làm phiền cô.”
Tôi nhìn vào khu bếp không khác gì nhà hàng Michelin, trong lòng bỗng thấy chột dạ.
Tôi – Cầm Ninh – một thợ làm bánh thất nghiệp, giờ phải nấu cơm cho một ông trùm tài sản hàng tỷ?
Tôi hiểu, đây là tinh thần hợp đồng.
“Được, tôi biết rồi.”
Buổi chiều, tôi nấu bốn món một canh, bày lên chiếc bàn ăn dài như bàn hội nghị.
Đúng sáu giờ, có tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống.
Diệm Trì mặc áo ngủ lụa đen, chậm rãi bước xuống.
Anh cao hơn hồi trung học, vai rộng, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, môi mím chặt, khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
Anh không nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng đến ghế chủ tọa và ngồi xuống.
Tôi lúng túng đứng bên cạnh, giống như thực tập sinh đang chờ đánh giá.
“Tiên sinh, có thể dùng bữa rồi ạ.”
Anh cầm đũa, im lặng bắt đầu ăn.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng chạm nhẹ giữa bát đũa.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh ăn rất nhanh, nhưng từng động tác đều tao nhã.
Mỗi món đều thử một chút, nhưng sắc mặt thì không hề thay đổi.
Thật ra thế này còn khiến người ta khó chịu hơn cả chê bai.
Cuối cùng, anh ăn hết cơm, dùng khăn lau miệng.
Tôi nín thở chờ đợi.
Anh đứng dậy, vẫn không nhìn tôi, chỉ ném lại một câu:
“Sau này cho ít muối lại.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Tôi nhìn đống đĩa gần như sạch trơn, ngẩn người tại chỗ.
Vậy là… anh thích hay không thích đây?
Người đàn ông này, vẫn khó đoán như ngày xưa.
【Chương 2】
Tuần đầu tiên sau khi kết hôn, tôi và Diệm Trì chỉ nói chuyện trên bàn ăn.
“Canh quá nóng.” “Rau hơi già.” “Cơm hơi cứng.”
Anh như một nhà phê bình ẩm thực khó tính, luôn tìm ra lỗi dù là nhỏ nhất trong món ăn.
Còn tôi giống như một cái máy, anh nói gì, tôi đáp nấy: “Vâng, tiên sinh.” “Biết rồi, tiên sinh.” “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Cho đến khi bạn thân của tôi – Giang Nguyệt – gọi điện đến, mắng tôi một trận te tua.
“Cầm Ninh mày bị ngu à? Gì mà tiên sinh với chả tiên sinh? Đó là chồng mày, hợp pháp đó!”
Tôi xoa trán: “Nguyệt Nguyệt, đây là hôn nhân hợp đồng, tụi tao nói rõ ngay từ đầu rồi.”
“Hợp đồng cái quái gì! Nếu anh ta không có ý gì, ngoài kia thiếu gì thiên kim tiểu thư? Sao phải là mày? Còn bắt mày nấu cơm mỗi ngày? Mày tưởng anh ta đầu thai từ kiếp đói ăn hả?!”
Lời của Giang Nguyệt như một hòn đá ném vào mặt hồ lặng tênh trong lòng tôi.
Đúng vậy… tại sao lại là tôi?
Hồi trung học, anh là học sinh chuyển trường, trầm lặng, luôn ngồi cuối lớp, toát ra khí chất “đừng đến gần”.
Tôi là lớp trưởng, được thầy cô giao nhiệm vụ “cảm hóa” anh.
Ngày nào tôi cũng mang một phần bánh ngọt tự làm, để trên bàn anh.
Anh chưa bao giờ ăn, nhưng cũng chưa từng vứt đi.
Cho đến một hôm tôi bị mấy tên côn đồ chặn ở ngõ nhỏ.
Anh xuất hiện.
Hôm đó, anh đánh nhau rất dữ dội, tàn nhẫn, hoàn toàn khác với chàng trai trầm lặng tôi từng biết.
Từ hôm đó, bánh tôi làm, anh bắt đầu ăn.
Mối quan hệ của chúng tôi… chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi tốt nghiệp, anh biến mất. Tôi không còn gặp lại anh.
Cho đến cuộc hôn nhân kỳ lạ này.
Tôi cúp máy, nhìn đống nguyên liệu cao cấp trong bếp. Không hiểu vì sao, tôi lại quyết định làm món bánh mà hồi cấp ba tôi hay mang cho anh – bánh su kem caramel muối biển.
Tôi nhớ, anh từng rất thích món này.
Tối đó, khi tôi đặt đĩa bánh vàng óng hấp dẫn lên bàn ăn, bước chân của Diệm Trì đột nhiên khựng lại.
Anh đi tới, ánh mắt rơi lên đĩa bánh, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy đôi mắt lạnh băng ấy… thoáng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, ngồi xuống ăn cơm như thường.

