Tối trước ngày cưới, em gái tôi—người sắp bước vào hào môn—bất ngờ lên tiếng.

“Chị, ngày mai chị đừng làm phù dâu nữa.”

Tôi đang giúp cô ấy thử chiếc vòng tay do chính tay mình xâu từng hạt, nhất thời không nghe rõ.

Giọng cô ấy vẫn yếu ớt, nhẹ nhàng như mọi khi.

“Dù chị là chị gái duy nhất của em, nhưng mảng bạch biến trên mặt chị…”

“Khách khứa sẽ bàn tán. Em không muốn anh Phó cảm thấy em giống như một viên ngọc có tì vết.”

“Nói thẳng ra là, chị đứng cạnh em sẽ làm em mất mặt.”

Tay tôi khựng lại, không ngờ cô ấy lại nghĩ về tôi như vậy.

Mẹ khoác áo cho cô ấy, không hề phản bác lấy một lời, như thể ngầm đồng tình với lời con gái nhỏ.

“Chị đối xử với em rất tốt, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng nhường. Nhưng ngày mai là ngày trọng đại của em.”

“Anh Phó xuất thân danh giá, em không muốn vì chị mà bị bạn bè cười nhạo… nói rằng gia đình em không ra gì.”

1

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc vòng tay được xâu từ 108 hạt ngọc trai sáng bóng trong tay.

Đó là một trong những món đồ hồi môn tôi tự tay lựa chọn, mài giũa và làm ra cho cô ấy.

Giờ đây, món quà đó dường như cũng trở thành một phần của sự khiếm khuyết.

Tôi chậm rãi tháo vòng khỏi cổ tay cô ấy, đặt lại vào hộp.

“Được.” Tôi khẽ nói.

Lạc Vãn Đình thở phào nhẹ nhõm.

“Chị đúng là tốt nhất, em biết mà, chị luôn thương em nhất.”

Mẹ vuốt mái tóc dài mượt của cô ấy, ánh mắt đầy tự hào.

“Thôi, đừng đứng đây nữa, mau đi nghỉ ngơi đi, mai còn phải làm cô dâu xinh đẹp nhất.”

Tôi lặng lẽ dọn dẹp đồ trên bàn, cẩn thận cất từng món phụ kiện đã chuẩn bị cho phù dâu.

Thật ra, tôi sớm đã quen với cảm giác này rồi.

Cái “quen” đó, bắt đầu từ năm tôi mười ba tuổi.

Mùa hè năm đó, tôi bị một trận bệnh nặng, để lại mảng bạch biến to bằng móng tay trên má trái.

Ban đầu, ba mẹ cũng sốt sắng, đưa tôi khắp nơi chạy chữa.

Nhưng nửa năm sau, em gái tôi lúc đó mới mười một tuổi, trong lúc tắm thì phát hiện lưng cũng có một mảng bạch biến tương tự.

Không khí trong nhà bỗng chốc trở nên nặng nề.

Bác sĩ nói đây là bệnh liên quan đến hệ miễn dịch, quá trình điều trị kéo dài và tốn kém.

Hơn nữa, không đảm bảo sẽ khỏi hoàn toàn.

Đêm hôm đó, tôi khát nước nên dậy giữa đêm, vô tình nghe thấy ba mẹ đang cãi nhau trong phòng.

Ba nói: “Cả hai cùng trị à? Công ty mới khởi nghiệp, lấy đâu ra tiền?”

Mẹ hạ thấp giọng: “Vậy thì chữa một đứa trước.”

“Vãn Đình còn nhỏ, tương lai còn dài phía trước.”

“Huống hồ vết bạch biến của con bé ở lưng, có thể che được, khả năng chữa khỏi cũng cao hơn.”

“Thế còn Vãn Tang thì sao?” ba hỏi.

“Vãn Tang… là chị mà, phải biết nhường em chứ.”

“Huống chi vết của nó ở mặt, hỏng rồi, có trị cũng vô ích, phí tiền.”

Chiếc ly nước trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tôi không khóc, chỉ lặng lẽ thu dọn mảnh vỡ, rồi trở lại phòng, trùm chăn kín đầu.

Từ hôm đó, tôi trở thành người chị “biết điều” mà họ mong muốn.

Mọi tài nguyên trong nhà bắt đầu dồn hết cho Lạc Vãn Đình.

Còn tôi, chỉ nhận được một câu: “Chị phải nhường em.”

Trong sự lạnh nhạt và thờ ơ, mảng bạch biến từ kích thước móng tay lan rộng gần nửa bên mặt tôi, như một viên ngọc có tì vết.

Quay lại thực tại, tôi cẩn thận cất món trang sức cuối cùng vào hộp.

“Mẹ, con về trước đây.”

Mẹ lúc này mới quay lại nhìn tôi một cái, nhíu mày.

“Mai nhớ đến sớm giúp việc. Dù không làm phù dâu, nhưng chuyện linh tinh trong đám cưới vẫn còn nhiều lắm.”

“Vâng.”

Tôi bước ra khỏi phòng của em gái.

Trong phòng khách, ba tôi đang trò chuyện vui vẻ với chồng sắp cưới của em.

Khi thấy tôi, Phó Trạm khẽ thu lại nụ cười.

Anh ta chỉ gật đầu một cái, xem như chào hỏi.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên vết bạch biến trên mặt tôi chưa đến nửa giây, rồi nhanh chóng dời đi.

Chúng tôi từng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.

Trước khi đi du học, anh ta từng nắm tay tôi nói: “Vãn Tang, đợi anh trở về.”

Nhưng khi anh ta trở về, trước mắt là tôi với khuôn mặt mang khiếm khuyết và một cô em gái xinh đẹp, tài giỏi rạng rỡ.

Anh ta thất vọng.

Còn tôi, cũng chưa từng lên tiếng giải thích rằng những phương án giúp em gái tỏa sáng trong công ty, ban đầu đều là ý tưởng tôi đặt lên bàn làm việc.