Ngay lập tức, toàn bộ mạng xã hội nổ tung trong tiếng hoan hô.

Ai nấy đều ăn mừng vì đã lật đổ được “nữ tư bản máu lạnh” là tôi.

Sau sự việc này, uy tín của Hàn Mẫn Mẫn trong mắt nhân viên lại được nâng lên một tầm cao mới.

Gần như ngay lập tức, họ đồng loạt đăng bài trên mạng xã hội, thông báo khởi hành chuyến du lịch Đông Nam Á.

Thậm chí còn tuyên bố mở livestream toàn hành trình.

Vài tiếng sau, mọi người đáp xuống sân bay.

Hàn Mẫn Mẫn giơ điện thoại lên, cười rạng rỡ dẫn đoàn người bước ra ngoài.

Trên mạng, tiếng cười nói chúc mừng vang lên không dứt:

“Chúc mừng, cuối cùng cũng thoát khỏi bà chủ độc ác rồi!”

“Chuyến du lịch này sẽ là khởi đầu mới cho cuộc sống mới của các bạn!”

Tôi cũng đang theo dõi trực tiếp buổi livestream ấy.

Chỉ có điều, tôi xem với tâm thế của một kẻ hóng hớt chờ trò vui.

Khởi đầu mới?

Đúng thế, nhưng là khởi đầu mới cho kiếp làm… heo người.

Muốn lấy được N+1 à?

Cứ chờ xem bọn họ có mạng mà quay về lấy không!

Chính vì biết rõ điều đó, tôi mới bằng lòng chấp thuận yêu cầu bồi thường.

Vợ anh Trần thấy tôi xuất hiện trong livestream, không nhịn được mà lên tiếng khiêu khích.

“Nhìn chồng tôi kìa, đãi ngộ tốt chưa, mới vào làm đã được đi du lịch Đông Nam Á rồi!”

Ba mẹ của chị Vương cũng vui vẻ gõ bình luận:

“Con gái chúng tôi trước giờ chưa từng ra nước ngoài, lần này đúng là nhờ phúc của công ty mới rồi!”

“Mẫn Mẫn đúng là cô gái tốt, không chỉ giúp con gái tôi đòi quyền lợi mà còn dẫn mọi người đi chơi nước ngoài nữa!”

Cả phòng livestream tràn ngập tiếng cười nói hân hoan.

Nhưng ngay giây tiếp theo, mọi người đều chết sững vì hành động của Hàn Mẫn Mẫn.

Chỉ vì anh Trần tiện miệng than một câu: “Trời nóng quá.”

Ngay sau đó, trước mặt bao người đang xem trực tiếp,

Hàn Mẫn Mẫn bất ngờ tát mạnh một cái lên mặt anh.

“Anh tưởng mình tới đây để hưởng thụ à?”

“Còn dám càm ràm, nói thêm câu nữa thì đừng trách tôi không nể mặt!”

Anh Trần sững sờ, khán giả trong livestream cũng chết lặng.

Vợ anh Trần điên cuồng spam dòng chữ:

“Hàn Mẫn Mẫn, cô có ý gì vậy!”

“Cô dám đánh chồng tôi à!”

“Chồng tôi là cấp trên của cô đấy, cô chờ đấy!”

Bên kia màn hình, Hàn Mẫn Mẫn nhìn thấy những dòng bình luận, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Cấp trên?”

“Ở đây, tôi mới là cấp trên của họ!”

Có người bắt đầu cảm thấy bất an, vội tìm cớ rút lui:

“Mẫn Mẫn, cảm ơn cô đã đấu tranh giúp bọn tôi nha, chuyến này tụi tôi tự đi chơi được rồi, không dám làm phiền cô nữa…”

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe van phanh kít ngay trước mặt cả nhóm.

Từ trên xe, hơn chục gã đàn ông xăm trổ đầy mình bước xuống.

Mọi người lúc này mới hoảng hốt nhận ra có điều bất thường, muốn bỏ chạy thì đã quá muộn.

“Hàn Mẫn Mẫn, cô định làm gì vậy!”

“Tôi không chơi nữa, tôi muốn về nước!”

Đám người vùng vẫy phản kháng, la hét cầu cứu.

Nhưng người qua đường dường như đã quen với cảnh tượng này, hoàn toàn phớt lờ những tiếng kêu cứu.

Anh Trần bị một cú đấm trời giáng, gục xuống không còn sức chống cự.

Chị Vương bị đá ngã nhào, rồi bị lôi xềnh xệch lên xe.

Lúc này, những người thân đang xem livestream hoàn toàn hoảng loạn.

Ba mẹ chị Vương run rẩy đến nỗi gõ sai cả chữ:

“Các người định đưa con gái tôi đi đâu?!”

“Mẫn Mẫn, cô thả con tôi ra được không, chúng ta từng là bạn mà, đừng làm chuyện dại dột!”

Hàn Mẫn Mẫn liếc nhìn điện thoại, bật cười nhạo:

“Bạn bè cái quái gì, thật tưởng mình quan trọng lắm sao?”

Không biết là cha mẹ ai, hay vợ con ai,

Tiếng khóc vang lên dồn dập trong khung chat:

“Làm sao bây giờ, Hàn Mẫn Mẫn định đưa người nhà tôi đi đâu?”

“Tôi chỉ có mỗi đứa con trai này thôi, chẳng lẽ đây là trò đùa cho vui sao?”

“Cả nhà tôi trông cậy vào chồng tôi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lúc ấy, có một người gửi lên một dòng bình luận khiến cả phòng im lặng:

“Mọi người không thấy kịch bản này quen quen à?”

“Dụ bằng mức lương cao, rồi lấy lý do team building dẫn người ta sang Đông Nam Á, cuối cùng bán làm lao động khổ sai – biến thành heo người trong khu công nghiệp…”