Tôi là Cố Niệm, thiên kim thật sự của nhà họ Cố.
Ba tôi nhận nuôi năm người con trai.
Người anh nuôi mà tôi yêu nhất – Lục Tẫn – ra nước ngoài mở rộng thị trường, nói rằng đó là thử thách trước khi cưới tôi.
Một năm sau, anh ta trở về, mang theo một người phụ nữ đang mang thai.
Anh ta nói người phụ nữ ấy thuần khiết, hiền lành, không giống tôi – kẻ sinh ra đã có tất cả.
“Ba, con muốn cưới Oản Oản. Cô ấy chỉ còn lại con. Con không thể phụ cô ấy.”
Anh không thể phụ cô ta, nên anh chọn phụ tôi sao?
Tất cả mọi người đều nghĩ tôi sẽ không chịu để yên.
Nhưng tôi không làm ầm lên, cũng chẳng tranh cãi gì, chỉ lặng lẽ quay đầu chấp nhận lời cầu hôn của kẻ thù không đội trời chung của anh – Tạ Cảnh Từ.
Ngày tổ chức hôn lễ, Lục Tẫn như phát điên, lái xe đâm xuyên qua lớp bảo vệ do các anh trai tôi sắp đặt, cả người đầy máu quỳ trước mặt tôi.
Đôi mắt anh đỏ ngầu: “Niệm Niệm, đừng lấy anh ta, anh xin em đấy!”
1
Ba tôi nhận nuôi năm người con trai, trong đó Lục Tẫn là con trai thứ ba – anh ba của tôi.
Trước mặt người ngoài, chúng tôi là anh em. Nhưng sau lưng, chúng tôi là người yêu.
Tôi từng nghĩ anh sẽ là người đàn ông của đời mình.
Một năm trước, ba giao cho anh thị trường khó nhất ở nước ngoài. Đó là bài kiểm tra cuối cùng trước khi anh tiếp quản nhà họ Cố và cầu hôn tôi.
Trước lúc đi, anh ôm tôi ở sân bay: “Niệm Niệm, đợi anh về cưới em.”
Một năm sau, anh trở về đúng hẹn, nhưng bên cạnh lại có một cô gái đang mang thai.
“Tiểu thư! Cậu Lục về rồi!” – giọng quản gia run rẩy.
Tôi bật dậy khỏi giường, chân trần chạy xuống lầu.
Ngoài cửa, ánh mắt của quản gia đầy phức tạp.
Ông ấy muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Tôi lập tức hiểu ra – đây không phải là tin vui – liền chậm rãi bước đi.
Trong phòng khách, ba tôi và bốn người anh trai đều có mặt.
Không khí căng như dây đàn.
Lục Tẫn đứng giữa phòng, anh gầy hơn, làn da sạm đen đi.
Ánh mắt anh nhìn tôi xa lạ đến lạnh người.
Như thể hai mươi năm tình cảm giữa chúng tôi chỉ là hư ảo.
Phía sau anh, một cô gái rụt rè ló đầu ra.
Tôi nhìn thấy chiếc váy vải bạc màu và cái bụng lùm lùm của cô ta.
Ba tôi siết chặt tay, mặt tối sầm lại.
Các anh trai tôi cũng nhìn Lục Tẫn đầy phức tạp – vừa giận vừa đau.
“Ba, anh cả, con về rồi.” – giọng Lục Tẫn khàn đặc, ánh mắt chỉ lướt qua tôi trong tích tắc.
Anh kéo cô gái kia ra phía trước, giọng nhẹ nhàng: “Đây là Tô Oản Oản, cô ấy đang mang thai con của con.”
“Lần này con về, là muốn xin ba đồng ý cho chúng con kết hôn.”
Anh quỳ xuống, trán dập mạnh xuống nền.
“Oản Oản là người đơn thuần, lớn lên ở khu ổ chuột, chịu đủ cay đắng.”
“Cô ấy không giống Niệm Niệm, từ nhỏ đã có tất cả.”
“Cô ấy chỉ còn lại con. Con không thể bỏ rơi cô ấy.”
Tôi từ chối bao nhiêu mối mai mối, một lòng đợi anh suốt một năm. Cuối cùng chỉ nhận lại một câu: “Không thể bỏ cô ta”?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Họ biết tính tôi – thứ tôi đã muốn, dù có đập nát cũng không buông.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ nổi điên.
Nhưng tôi lại mỉm cười.
Giữa không gian chết lặng, tôi bình thản mở miệng:
“Ba, anh ấy là người có công, sao lại để quỳ như vậy được?”
Tôi nhìn sang cô gái kia, cười nhạt:
“Đỡ anh ấy và chị dâu dậy đi.”
“Chị dâu?” – Lục Tẫn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Oản Oản cũng bất ngờ lấy tay che miệng, ánh mắt rạng rỡ vui mừng.
Các anh trai tôi nhìn tôi đầy xót xa, muốn nói lại thôi.
Tôi không quan tâm, bước đến bên ba, khoác lấy tay ông, cười dịu dàng:
“Ba, con nhớ tháng sau ngày 18 là ngày đẹp, rất hợp để tổ chức đám cưới. Mình chuẩn bị đám cưới cho hai người họ đi ạ.”
Tay ba tôi khẽ run, mắt ông hoe đỏ.
Vì ngày 18 tháng sau chính là sinh nhật lần thứ 22 của tôi.
Lục Tẫn từng nói, sẽ cưới tôi vào đúng ngày hôm đó, làm cho tôi một đám cưới thật linh đình.
Người, tôi đã chờ được.
Đám cưới, cũng sẵn sàng rồi.
Chỉ tiếc, cô dâu… không phải tôi.
Lục Tẫn ôm chặt Tô Oản Oản, cả hai bật khóc nức nở.
Tôi chẳng buồn xem cái màn kịch rẻ tiền ấy, xoay người lại, lạnh giọng ra lệnh: “Sao còn đứng đó? Hô đi!”
Tất cả vệ sĩ và người làm trong nhà đồng thanh hô lớn: “Chào cậu chủ! Chào mợ!”
Tiếng hô ấy như cú tát giáng thẳng vào mặt Lục Tẫn.
Anh ôm chặt lấy Tô Oản Oản, sắc mặt trắng bệch.

