6
Dưới khán đài, những người vừa nãy còn hoài nghi giờ đã hoàn toàn phẫn nộ.
“Đồ súc sinh! Mẹ nó, còn gọi gì là con người nữa chứ? Vợ bỏ tiền, bỏ sức, còn hắn thì ngồi chơi game?”
“Nghe rõ chưa? ‘Về sau chắc chắn trả lại cho em!’ – giỏi vẽ bánh vẽ thật đấy!”
“Cô gái này đúng là xui tám kiếp mới gả vào cái nhà như vậy!”
“Bằng chứng rành rành! Chắc như thép! Giờ xem hắn còn nói được câu nào nữa không!”
Dương Thần đỏ bừng mắt, gào lên:
“Được! Coi như tiền phẫu thuật của ba tôi là cô chi, vậy còn những cái khác? Tính hết cho tôi xem nào!”
“Như anh mong muốn.”
Nhân viên trung tâm vẫn bình tĩnh đáp.
Màn hình hiện lên: Chi phí du lịch của cha mẹ Dương Thần – 150.000 tệ
Ký ức trích xuất được chiếu lên: mẹ chồng cầm tờ quảng cáo du lịch, than phiền với tôi:
“Nhà ông Lý lại đi nước ngoài rồi, còn cái thân già này chưa một lần ra khỏi nước.”
Dương Thần mỉm cười an ủi:
“Mẹ muốn đi thì mình đi. Để Giang Lan lo liệu.”
Cảnh chuyển tiếp: tôi ngồi trong phòng làm việc giữa đêm khuya, mắt thâm quầng, trước mặt là tô mì ăn dở, vừa ăn vừa làm việc trên máy tính.
Dương Thần mở cửa bước vào, chẳng hỏi han gì, chỉ buông một câu thúc giục:
“Mẹ nói thích cái mặt dây chuyền cẩm thạch gì đó, đi du lịch đeo cho đẹp, có ba vạn thôi à. Ngày mai nhớ chuyển tiền cho mẹ.”
Tôi thì âm thầm tra cứu thông tin tour, so sánh giá gói du lịch.
Trên mạng xã hội, mẹ chồng đăng ảnh du lịch nước ngoài, chú thích:
“Con trai hiếu thảo đưa ba mẹ đi chơi, hạnh phúc thật sự!”
Dương Thần bên dưới để lại một icon cười tươi.
Còn tôi, lúc đó chỉ nghĩ: thôi thì, gia đình yên ấm là trên hết. Ai có công cũng không quan trọng.
Tôi đã dùng tiền thưởng dự án sau ba tháng tăng ca không nghỉ, chỉ để mẹ chồng được nở mày nở mặt.
Còn Dương Thần chỉ thở ra một câu:
“Ba mẹ vui là được.”
Khi tôi đề nghị đưa mẹ mình đi chơi vài thành phố lân cận, mẹ tôi còn không dám đi, sợ làm tốn tiền của con.
Màn hình lại hiện: Chi phí học đại học của em trai Dương Thần – 158.000 tệ
Cảnh quay là một buổi họp gia đình: cha mẹ chồng và Dương Thần ngồi vây quanh bàn, vẻ mặt lo âu.
Mẹ chồng nói:
“Em con đậu trường dân lập, học phí mỗi năm 28.000, làm sao giờ?”
Dương Thần quay sang tôi:
“Vợ à, em quen biết rộng, có thể mượn tạm đâu đó không?”
Tôi lặng lẽ đẩy một chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt mẹ chồng:
“Mẹ, trong này là học phí và sinh hoạt phí học kỳ này, mẹ cứ cầm dùng trước.”
Mẹ chồng rưng rưng nước mắt cảm động.
Dương Thần khoác vai tôi, nở nụ cười mãn nguyện:
“Vẫn là vợ anh giỏi nhất!”
Tiếp theo là cảnh em trai anh ta đứng trước mặt tôi, mặt mũi hằm hằm như thể đó là chuyện đương nhiên:
“Chị dâu, học kỳ sau em cần học phí và tiền ăn ở. Ba mẹ nói chị chuyển cho em.”
Tôi cố gắng giải thích:
“Em cũng lớn rồi, có thể cân nhắc vay tín dụng sinh viên hoặc làm thêm chút việc.”
Nó lập tức cắt ngang với giọng gắt gỏng:
“Chị lắm lời quá! Anh em đồng ý rồi! Chị giữ tiền, không phải chị trả thì ai?”
Cùng lúc đó, góc màn hình hiện đoạn Dương Thần đang nói với em trai:
“Yên tâm đi, chị dâu em có tiền, cô ấy không dám không đưa.”
Lễ tốt nghiệp của em trai, cả nhà tụ họp chụp ảnh lưu niệm.
Mẹ chồng quay sang bảo em trai:
“Sau này phải báo đáp anh con cho tử tế.”
Không hề nhắc đến tôi dù chỉ một câu.
Khi đó tôi đang thức trắng đêm làm đề án, ngày ngày tăng ca đến kiệt sức.
Tôi không dám không đưa tiền, chỉ sợ gia đình bất hòa, sợ bị nói là “không xem người nhà chồng là người thân.”
7
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của nhân viên vang lên:
“Hệ thống đã đánh giá, phần công sức chăm sóc và lao động tình cảm không thể định giá bằng tiền của cô Giang Lan trong giai đoạn này, đã được quy đổi và đưa vào tổng số tiền thanh toán.”
“Nếu bên anh vẫn có ý kiến, thì các đoạn ký ức liên quan đến tiền sính lễ và tiền đặt cọc mua nhà cho em trai anh vẫn chưa được phát.”
“Chi phí du lịch của cha mẹ, học phí và hôn lễ của em trai – tất cả đều được chi trả từ tài khoản cá nhân đứng tên cô Giang Lan, trong khi người hưởng lợi là thân nhân trực hệ của anh.”
“Theo quy định của ‘Pháp lệnh tính toán phụng dưỡng hậu hôn nhân’, tất cả các khoản đó đều được xác định là nợ cá nhân của anh đối với cô Giang Lan.”
Mẹ chồng như bị giẫm trúng đuôi, chống nạnh, chỉ tay vào mặt tôi gào lên:
“Đây mà cũng tính à? Đây chẳng phải là bổn phận của một người con dâu hay sao? Phải hiếu kính cha mẹ chồng, phải lo cho em chồng, phải quán xuyến việc nhà! Đó là bổn phận của cô!”
“Chẳng lẽ nhà họ Giang không dạy cô điều đó? Hay là học mấy năm đại học rồi quên hết tổ tông quy củ? Cô bỏ tiền, bỏ sức cho nhà tôi là lẽ đương nhiên! Dựa vào đâu giờ quay lại bắt nhà tôi trả tiền cho cô?”
chương 6: https://truyen2k.com/ngay-anh-bo-me-toi-o-benh-vien/chuong-6/

