Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cha mẹ chỉ có Tô Chiêu.

Năm cô bảy tuổi, cô thi được hạng nhất, cha mẹ lại nói:

“Chiêu Chiêu học dốt thế mà con còn khoe khoang gì? Dù con có giỏi cỡ nào, trong lòng chúng ta vẫn thấy Chiêu Chiêu tốt hơn.”

Mười ba tuổi, cô bị ốm, sốt cao, cha mẹ lại nói:

“Con mau dọn sang phòng chứa đồ ngủ đi, đừng ra ngoài lung tung, đừng lây bệnh cho Chiêu Chiêu.”

Mười tám tuổi, khi chuỗi vốn của gia tộc gặp vấn đề, cần liên hôn cứu vãn, họ không chút do dự đẩy cô ra ngoài, cho dù đối phương là một lão già sáu mươi tuổi.

Phải đến khi cô liều chết phản kháng, chuyện đó mới bị ép dừng lại.

Nhưng từng ấy năm qua, họ vẫn không chịu buông tha, trong tối ngoài sáng đều tìm cách dùng cô làm công cụ liên hôn, đổi lấy lợi ích lớn nhất cho gia tộc.

Thế mà những gì họ nói với Tô Chiêu lại là:

“Chiêu Chiêu không cần vội, bảo bối của ba mẹ nhất định phải gả cho người tốt nhất.”

Cô không cam lòng, đã từng lén đi xét nghiệm ADN.

Kết quả cho thấy —— cô là con ruột.

Cuối cùng cô cũng hiểu, trên đời này không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.

Có những người làm cha làm mẹ, sinh ra đã thiên vị.

Vậy nên, cô không còn cầu mong tình yêu của cha mẹ nữa.

Sau này gặp được Bùi Yến, cô tưởng rằng cuối cùng cũng có một người hoàn toàn thuộc về mình.

Nhưng kết quả, người anh ta yêu vẫn là Tô Chiêu.

Tốt thôi.

Nếu bọn họ đều yêu Tô Chiêu ——

Vậy thì cô không cần nữa.

Cô rời xa tất cả.

Từ nay về sau, ai tốt với cô, cô sẽ đáp lại.

Không ai tốt với cô… thì ít ra cô vẫn còn có tiền.

Bên trong, tiếng động vẫn đang tiếp diễn,

Bảy ngày một tuần, cả bảy ngày anh ta đều nghĩ đến Tô Chiêu mà tự giải tỏa.

Anh ta có từng nghĩ đến không —— đây là địa bàn của cô!

Nghĩ tới đây, Tô Đường bật cười lạnh, giơ tay gõ cửa phòng ——

“Ra đây! Có chuyện muốn nói.”

Bên trong im lặng vài giây.

Một lát sau, Tô Đường lạnh mắt nhìn Bùi Yến thong thả gấp gọn chiếc khăn lụa kia, cất vào ngăn kéo.

Anh ta cài lại thắt lưng, bước ra ngoài trong dáng vẻ chỉnh tề, lại là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục như thường ngày, như thể khoảnh khắc tình dục vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Đại tiểu thư có chuyện gì?” Giọng anh ta lạnh nhạt.

“Anh sắp tới sinh nhật đúng không?” Tô Đường nhếch môi cười, “Tôi tặng anh quà trước.”

“Không cần.”

“Yên tâm,” cô cười giễu, “lần này tôi sẽ không tự mình gói quà nữa.”

Trước đây, mỗi năm đến sinh nhật anh ta, cô đều chuẩn bị kỹ càng.

Năm ngoái, cô mặc váy ngủ ren xuyên thấu, lén vào phòng anh, cố tình làm đổ rượu vang lên áo sơ mi anh ta, đầu ngón tay men theo vệt nước trượt đến eo anh:

“Món quà sinh nhật này… có thích không?”

Năm kia còn quá quắt hơn, cô tự lấy ruy băng buộc mình thành quà tặng, chân trần dẫm lên giày quân đội của anh, ra lệnh:

“Mở ra xem đi?”

Điên rồ nhất là ba năm trước, cô say rượu, ngồi lên đùi anh ta, kéo cà vạt anh, môi đỏ kề sát yết hầu anh thì thầm:

“Tối nay phá lệ cho anh… phạm thượng một lần.”

Thế nhưng người đàn ông này, vĩnh viễn luôn giữ mình lạnh nhạt.

Giúp cô thắt lại đai áo ngủ, dùng chăn quấn lấy đôi chân trần của cô, thậm chí còn mặt không đổi sắc bế cô về phòng, khóa trái cửa lại.

“Lần này quà tôi tặng là —— từ nay về sau, tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, vì bản tiểu thư… chán rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói đầy châm chọc:

“Bùi Yến, trước kia chỉ là đùa giỡn thôi, anh thật tưởng tôi thích anh sao?”

Sắc mặt Bùi Yến vẫn bình tĩnh.

Cô có thích anh hay không, anh rõ hơn ai hết.

Những tình cảm giấu trong mắt ấy, không phải giả.

Chỉ là trước đây, cô luôn mong anh nhìn ra, rằng cô thích anh biết bao nhiêu.

Còn lần này, tại sao lại phủ nhận hoàn toàn?

Đang tính mở miệng, thì cánh cửa biệt thự bị đẩy ra.

Cha mẹ Tô dẫn theo Tô Chiêu đi vào, trong tay còn cầm một xấp ảnh.

“Đường Đường, mau lại xem này, mấy người trước con không thích, lần này nhà mình chọn lại vài người khác, con xem có thích ai không.”

“Ồ, lại muốn liên hôn…”

Tô Đường đã quá quen với chiêu trò của họ, chậm rãi cắt lời:

“Lần này là lão già sáu mươi tuổi nào nữa?”

Cô biết rõ —— chừng nào chưa moi được hết giá trị từ cô, bọn họ sẽ không buông tha.

Vậy nên lần này, cô dứt khoát tự gả đi.

Không qua trung gian, không bị ăn chênh lệch.

Sắc mặt mẹ Tô lập tức thay đổi, vội chỉ vào một bức ảnh:

“Nói linh tinh gì vậy, vị Tổng Giám đốc Trần này mới năm mươi tám, tài sản hùng hậu, ở nước ngoài còn có ba vườn nho, thật sự là mối lương duyên hiếm có…”

“Thế à? Tốt như vậy…”

Tô Đường cười lạnh, “Sao không gả cô Chiêu nhà mấy người đi? Dù sao từ nhỏ tới lớn, thứ gì tốt cũng là của cô ta trước mà? Lần này, tôi cũng nhường lại cho cô ta.”

Cha Tô nghe ra từng chữ đầy gai góc, nhíu mày:

“Tô Đường, thái độ đó là sao hả!”

“Chính là thái độ đó.”

Cô đứng dậy, lạnh lùng nói,

“Đừng quên, biệt thự này là tôi bỏ tiền mua. Các người đến đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Nếu lần sau còn tự tiện xông vào, tôi báo cảnh sát ngay lập tức.”

“Vô liêm sỉ! Ta là cha con! Sao gọi là xâm nhập?”