“Chị à, nếu chị thật sự không chịu nổi thì xin lỗi đi, em sẽ không trách chị đâu.”
Tô Kiều Kiều bề ngoài ngoan hiền, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.
“Tôi sai cái gì? Rõ ràng là cô không tranh được vé, giờ còn muốn dùng đạo đức ép buộc người khác à?”
Tôi nghiến răng, lặng lẽ bước từng bước về phía trước, chẳng buồn để ý đến cô ta.
Nghe vậy, khóe mắt Tô Kiều Kiều lập tức đỏ hoe:
“Tất cả đều tại em vô dụng… nếu không thì đã chẳng phải đi bộ về từ trong núi.
Đường núi nguy hiểm, toàn là gai nhọn với đá sắc… em đáng đời…”
“Lâm Ngữ Tâm, xem ra trước giờ tôi chiều em quá rồi, em vẫn tưởng mình là tiểu thư nhà giàu à?”
Lục Trầm Chu ôm Tô Kiều Kiều đầy xót xa, lạnh lùng ra lệnh:
“Tôi đã nói rồi, phải tái hiện lại đúng hoàn cảnh đường núi. Rải đinh lên đất cho tôi xem thử, xem cô còn cứng miệng đến bao giờ!”
Ngay sau câu nói đó, phía trước mặt tôi bị rải đầy đinh nhọn, ẩn hiện dưới lớp cát như những chiếc răng thép lởm chởm.
Tôi không kịp tránh, chân lập tức dẫm phải, bị rạch rách ra, máu chảy đầm đìa.
Máu từ chân tôi cứ thế thấm ra từng chút, sắc mặt tôi cũng dần trở nên trắng bệch.
Bác sĩ riêng trên trực thăng thấy vậy, lo lắng lên tiếng:
“Lục tổng, sức khỏe cô Lâm từ nhỏ đã yếu, e là cô ấy không chịu nổi đâu.”
“Tôi đương nhiên biết cô ta yếu, không thì anh nghĩ tôi gọi anh tới làm gì?”
Lục Trầm Chu cười khẩy:
“Chỉ là muốn dằn mặt cô ta một chút thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi cho phép anh xuống cứu.”
“Huống hồ, cô ta đâu phải ngu, chẳng lẽ không biết tránh đinh sao?”
Nhưng đinh dưới đất dày đặc, lại được che dưới lớp cát, tôi chân trần, làm sao mà tránh được?
Chẳng bao lâu, dưới chân tôi đã loang lổ những vũng máu, cơn choáng váng bắt đầu kéo tới, tôi gần như sắp ngất đi.
Lục Trầm Chu thoáng động lòng khi thấy tình trạng của tôi, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tô Kiều Kiều đã nhẹ nhàng lên tiếng:
“Anh à, chỉ cần chị ấy chịu xin lỗi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Giờ có quá nhiều người đặt cược rồi, cho dù em muốn tha thứ, chị ấy cũng nên cho anh một cái cớ rút lui chứ…”
“Dù sao thì, từ nhỏ chị ấy đã sống trong nhung lụa, sao có thể xem trọng người như chúng ta…”
Câu nói ấy như chạm đúng dây thần kinh của Lục Trầm Chu, khiến anh ta bừng bừng tức giận, lạnh lùng quát về phía tôi:
“Đừng tưởng tôi không biết, cô luôn coi thường tôi vì mình là đại tiểu thư nhà họ Lâm. Nếu cô không chịu cúi đầu, thì cứ đi mãi cho đến chết đi!”
Từng lời lạnh lẽo vang bên tai, tôi nhìn gương mặt băng giá của người đàn ông từng yêu mình, lòng đau như cắt.
Năm năm yêu nhau, tôi từng vì Lục Trầm Chu mà dứt khoát rời khỏi nhà họ Lâm, cùng anh tay trắng lập nghiệp.
Khi đó anh yêu thương tôi hết mực, chỉ cần tôi lỡ tay bị xước, anh cũng đau lòng đến mức khóc cả một đêm.
Tất cả những điều đó, đã tan thành mây khói từ lúc nhà họ Lâm sa sút.
Anh bắt đầu chán ghét sự kiêu ngạo của tôi, luôn nói tôi có bệnh “tiểu thư”, rồi quay sang bao che, cưng chiều Tô Kiều Kiều ngoan ngoãn.
Thậm chí, chỉ để bênh vực cô ta, anh ném tôi vào sa mạc không chút do dự.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Buổi livestream vẫn đang tiếp tục, dòng bình luận nhảy liên tục không ngừng:
【Kết thúc nhanh đi, cô ta tuyệt đối không ra nổi đâu, tôi xem phát ngán rồi.】
【Đúng vậy, tôi đặt cược cả ba tháng tiền sinh hoạt rồi, xin lỗi nhanh lên cho tôi lấy lại vốn!】
“Có vẻ không ai tin chị có thể thoát ra được đâu. Đừng cố chấp nữa, chỉ là quỳ xuống xin lỗi thôi mà.”
Tô Kiều Kiều vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai.
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, cô ta lập tức cứng họng, sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Chỉ thấy trên màn hình livestream, xuất hiện một người dùng ẩn danh, đặt cược rằng tôi có thể rời khỏi nơi này — với số tiền lên tới 50 triệu!
3
Tin tức này lập tức làm bùng nổ cả phòng livestream.
Do số tiền cược quá lớn, nhiều người ngay lập tức tỏ ra nghi ngờ:
【Tự dưng đặt cược lớn như vậy, có phải tụi mày đang diễn trò, gài bẫy tụi tao cược không đấy?】
【Chẳng lẽ là chiêu “lùa gà” trá hình!?】
Tô Kiều Kiều thấy vậy thì bình tĩnh, khoe ngay lịch sử đặt cược của mình:
“Mọi người đừng hoang mang, em cũng cược là chị ấy sẽ xin lỗi mà. Không biết thằng ngu nào lại tự dâng tiền tới cửa.”
Nhưng dù cô ta lên tiếng, nghi ngờ vẫn không dứt.
Khi số lượng bình luận ngày càng nhiều, Tô Kiều Kiều cũng bắt đầu hoang mang, vì lần này cô ta đã cược hết cả gia sản.
Trái lại, sắc mặt Lục Trầm Chu càng lúc càng u ám:
“Người đặt cược đó là ai? Ngoài tôi ra, còn ai sẽ đứng về phía cô? Hay là cô có đàn ông khác bên ngoài rồi hả!?”
“Liên quan gì đến anh? Chờ tôi ra khỏi đây, chúng ta ly hôn.”
Tôi không chút do dự đáp trả.
Không ngờ, khi nghe đến hai chữ “ly hôn”, Lục Trầm Chu lại càng thêm phẫn nộ.
Anh ta cười lạnh, ra lệnh cho đám vệ sĩ:
“Đã muốn tái hiện đường núi thì phải làm cho giống triệt để! Không như vậy thì làm sao khiến cô ta thấm thía nỗi khổ của Kiều Kiều?”