Chắc chắn vì sao họ lại đột ngột cứu tôi.

Họ chẳng qua chỉ là muốn đánh cược một phen, cược rằng tôi thực sự có năng lực mồm quạ đen phản tác dụng.

Nếu tôi không có năng lực này, họ không tổn thất gì.

Nếu tôi thực sự có, thì có thể không tốn một binh một tốt mà loại bỏ hết đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của họ.

Tính toán như vậy, đúng là vô cùng hoàn hảo.

“Xin lỗi, đột nhiên con thấy đau bụng, con đi vệ sinh một chút.”

Tôi vội vã rời đi, đến nhà vệ sinh để trấn tĩnh lại.

Vừa định bước ra thì nghe thấy tiếng mấy người đàn ông bàn tán bên ngoài.

“Thấy chưa, hôm nay chính là con gái ruột của Giang Phàm.”

“Thấy rồi, nhìn cũng được đấy. Đừng tưởng Giang Phàm hiện tại đang ngồi vững ở vị trí giàu nhất, chẳng mấy chốc sẽ đổi người thôi.”

“Hắn gặp vấn đề về dòng tiền nên mới vội vã mời chúng ta ăn cơm, kéo quan hệ. Tôi thấy con gái hắn cũng không tệ, nếu hắn chịu để con gái ngủ với chúng ta một đêm, cũng có thể cân nhắc giúp một tay.”

Nghe tiếng cười khả ố bên ngoài, cảm giác áy náy và bất an vừa rồi trong tôi lập tức tiêu tan.

Đã vậy thì, đừng trách tôi không khách sáo.

Trở lại phòng tiệc, sắc mặt bố tôi vẫn có chút khó coi.

Tôi nâng ly rượu, niềm nở bước tới mấy người đàn ông gọi là “chú” kia.

“Chú Lý, chúc chú sự nghiệp ngày càng thịnh vượng, tài lộc dồi dào, bình an suôn sẻ.”

“Bác Trương, chúc bác quan lộ hanh thông, tiền đồ rộng mở.”

……

Tôi kính rượu từng người trong bàn, ai nấy đều không ngớt lời khen ngợi, ánh mắt nhìn tôi đầy tham lam.

“Lão Giang, anh đúng là có cô con gái giỏi thật đấy, biết nói chuyện, lại chẳng hề rụt rè.”

“Có gì đâu.”

Bố tôi ngoài miệng khiêm tốn, nhưng gương mặt thì cười tươi như hoa.

Chỉ có tôi hiểu rõ, vì sao ông lại cười như thế.

“Hay tối nay để con bé đến chỗ tôi chơi một chút đi, con gái tôi cũng cỡ tuổi nó, chắc chắn hợp nhau.”

Bố tôi liếc nhìn tôi, vẻ mặt do dự.

“Chuyện này……”

Tôi nhanh chóng lên tiếng.

“Chú Lý, ngày mai con qua, hôm nay trễ quá rồi, mai nhất định con đến.”

Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, Lý Chấn Đình cũng không tiện nói gì thêm.

Chỉ đành cười gật đầu.

“Được được được, vậy mai gặp.”

Tôi nhìn vẻ mặt của hắn, từ từ dựa lưng vào ghế.

Hắn, sẽ không sống qua được đến ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, tin tức liên tục phát sóng mười mấy tiêu đề nóng.

Người đứng thứ hai trong bảng phú hào, Lý Chấn Đình, công ty phá sản, nhảy lầu tự tử.

Bí thư tỉnh ủy Trương Thao dính líu hối lộ, bị kết án hai mươi năm tù.

……

Khóe miệng bố tôi không ngừng cong lên, thậm chí còn chuyển khoản cho tôi hai mươi triệu làm tiền tiêu vặt.

Giang Nhược Lan ở bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt âm trầm.

Lúc không có ai, cô ta bước đến bên tôi, nhỏ giọng nói.

“Cô tưởng mình thật sự ngồi vững ở vị trí con gái ruột à? Họ chẳng qua chỉ đang lợi dụng cô thôi.”

Tôi làm ra vẻ ngây thơ nhìn cô ta.

“Chị à, chị nói gì thế? Em không hiểu.”

Nói xong, tôi liền đứng dậy rời đi.

Tôi biết, Giang Nhược Lan chắc chắn sẽ còn gây chuyện nữa.

Quả nhiên.

Tối hôm đó, tôi đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa Giang Nhược Lan và bố mẹ.

“Bố, nếu Giang Thanh Yên thật sự có thể khiến lời chúc biến thành lời nguyền, thì chúng ta tuyệt đối không thể giữ cô ta lại nữa!”

Trong phòng không truyền ra tiếng của bố.

Ngược lại là mẹ khẽ thở dài.

“Nhưng dù sao nó cũng là con gái chúng ta……”

Giang Nhược Lan sốt ruột.

“Năm đó ôm nhầm con, nó ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ, trong lòng chắc chắn có oán hận.”

“Nó đúng là đã giúp nhà mình ngồi vững ở vị trí giàu nhất, cũng diệt sạch những kẻ ngáng đường.”

“Nhưng lỡ một ngày nào đó, nó dùng mấy thủ đoạn ấy lên chính chúng ta, thì cả nhà mình tiêu đời! Chẳng lẽ bố mẹ quên lúc nó mới về nhà đã khiến con gãy đầy xương sao!”

Tôi đứng ngoài cửa lặng lẽ nghe.

Họ nên nhớ, là Giang Nhược Lan hại tôi trước.