Tôi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cố Vân Chu, chẳng lẽ anh quên rồi sao?
Ba năm trước, anh lái xe khi say rượu và gặp tai nạn, suýt mất mạng.
Tôi liều chết kéo anh ra khỏi xe.
Mảnh vỡ từ vụ nổ xe đã làm tổn thương cơ thể tôi.
Bác sĩ nói khả năng mang thai của tôi rất thấp, khi ấy, anh đỏ mắt thề thốt:
“Giang Hạ, kiếp này, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Nhưng bây giờ, anh đã quên lời thề năm xưa.
Âm thầm để người phụ nữ khác mang thai sinh con cho mình.
Dường như nhận ra mình vừa lỡ lời, anh quay đầu sang hướng khác.
“Em… thôi được rồi, tối nay có tiệc gia đình, đừng quên.”
Ngập ngừng một chút, anh lại giải thích:
“Căn phòng này yên tĩnh, Hinh Hinh cần nghỉ ngơi. Cô ấy và đứa bé ở tạm đây. Còn đồ của em, anh đã chuyển sang phòng chứa đồ phía nam.”
“Cho anh chút thể diện, hôm nay đừng gây chuyện nữa, kẻo lại mất đi danh phận bà Cố.”
Tôi lạnh nhạt liếc anh một cái, rồi quay người rời đi.
Tôi sắp rời khỏi nơi này rồi, ở phòng nào cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tìm thấy cây trâm vàng trong phòng chứa đồ, tôi cẩn thận cất giữ lại.
Tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, tôi tiện tay ném vào thùng rác.
5
Lúc rời đi, tôi nhìn thấy toàn bộ người trong nhà họ Cố đã tề tựu đông đủ.
Cố Vân Chu và Văn Hinh bế đứa bé đứng giữa đám đông, trông chẳng khác gì một gia đình ba người hạnh phúc.
Thấy tôi xuất hiện, ánh mắt của mọi người đầy hàm ý.
“Là bà Cố mà đến tiệc gia đình cũng dám đến trễ? Chẳng có chút quy tắc phép tắc nào cả!”
“Con Giang Hạ này không sinh được con mà còn muốn cản người khác sinh. Nếu là tôi, sớm đã dọn ra khỏi nhà họ Cố rồi, còn mặt mũi nào mà ở lại nữa!”
Mẹ chồng vẫn y như cũ, lời nói cay nghiệt, bóng gió đầy ác ý.
Nhìn vẻ mặt bề trên, đắc ý của bà ta, tôi chỉ có thể bật cười.
Quả nhiên, tiền bạc có thể làm thay đổi bản tính của một con người.
Lần đầu gặp bà ta, bà chỉ là một bà nội trợ bình thường sống trong căn hộ chật hẹp, nắm lấy tay tôi, thân thiết nói:
“Sau này là người một nhà, mẹ sẽ coi con như con gái ruột.”
Khi biết tôi vì cứu Cố Vân Chu trong vụ tai nạn xe mà mất khả năng sinh con,
Bà ta ôm tôi, rưng rưng nước mắt thề thốt:
“Dù có con hay không, con vẫn là con dâu duy nhất của nhà họ Cố. Ai dám làm gì con, mẹ là người đầu tiên không cho phép!”
Nhưng giờ đây, nhà họ Cố giàu có rồi, bà ta cũng đánh mất luôn nhân tính.
Cố Vân Chu lúc này cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút do dự.
Anh ta mấp máy môi, nhưng không nói lời nào.
Tôi quay người, định rời đi.
Đúng lúc đó, Văn Hinh cầm ly rượu bước đến trước mặt tôi, đột nhiên nhào người về phía tôi.
Tôi nghiêng người tránh đi, Văn Hinh lập tức ngã xuống đất, ly rượu vỡ tan tành.
“Chị à, em chỉ muốn mời chị một ly thôi, sao chị lại đẩy em như vậy?”
Tôi lạnh lùng nhìn màn diễn dở tệ của cô ta, lười chẳng buồn đáp lại.
Nhưng Cố Vân Chu thì lại từ xa lao đến, mạnh tay đẩy tôi ngã xuống đất.
“Văn Hinh, em không sao chứ?” Anh ta lo lắng đỡ lấy cô ta.
“Cố ca ca, em không sao, chỉ là… hình như bị trẹo chân rồi.” Văn Hinh cố làm ra vẻ đáng thương.
Ngay giây sau, Cố Vân Chu quay sang tôi, giận dữ quát lên:
“Giang Hạ! Em khiến anh quá thất vọng! Nhất định phải gây chuyện đến mức này sao?”
“Ngay bây giờ, lập tức đến xin lỗi Hinh Hinh!”
Xin lỗi?
Rõ ràng là cô ta tự ngã, lại bắt tôi xin lỗi.
Rõ ràng chân cô ta chẳng bị gì, còn tôi bị đẩy ngã vào mảnh vỡ thủy tinh, tay vẫn đang chảy máu.
Nhưng Cố Vân Chu chẳng hề nhìn thấy.
Anh ta chỉ quan tâm tới việc đỡ Văn Hinh dậy, vội vàng đưa cô ta tới bệnh viện.
6
Màn kịch kết thúc, tôi rời khỏi nhà họ Cố.
Bước lên chiếc Maybach đã đợi sẵn bên đường.
Tôi lấy thẻ SIM ra, ném ra ngoài cửa sổ.
Tạm biệt, Cố Vân Chu.
Bên kia, trong bệnh viện.
Sáng hôm sau.
Bác sĩ thông báo với mọi người rằng chân của Văn Hinh không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cố Vân Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ chồng chống nạnh, lớn tiếng mắng chửi:
“Phải đuổi con tiện nhân không biết đẻ đó ra khỏi nhà ngay! Bản thân không sinh được con thì thôi, lại còn muốn hại con cháu duy nhất của nhà họ Cố!”
“Giữ loại đàn bà rắn rết này lại trong nhà, sớm muộn gì cũng mang họa!”