Sau khi uống rượu xong, tôi vừa làm vận động cả đêm với bạn trai.
Đột nhiên nhìn thấy mấy dòng bình luận trên màn hình:
【Nam chính đã đổi nguyện vọng thi đại học của nữ phụ, từ 985 ở siêu đô thị sang một trường cao đẳng dính biên giới.】
【Nữ phụ đến chết cũng không biết người ngủ với mình không phải bạn trai cô ta.】
【Nam chính đang bày mưu tính kế với nữ phụ độc ác, lừa cô ta sinh con cho mình và nữ chính!】
【Sinh xong đứa bé, nữ phụ sẽ gặp bọn buôn người, cuối cùng chết thảm ở nước ngoài, đúng là báo ứng.】
1
Bình luận vẫn đang nhảy liên tục.
【Cảm ơn Nhị thiếu nhà họ Giang tối qua giúp geigei, trời chưa sáng đã bị geigei đá về phòng, còn tưởng mình mơ xuân cơ mà】
【Nữ phụ cũng là thiên kim kiêu ngạo mà lại não toàn yêu đương, ngu chết cũng đáng.】
【Nếu không có nữ phụ chen vào, tử cung của nữ chính đã chẳng bị cắt đi, đây là cái giá cô ta phải trả cho hai nhân vật chính.】
【Đến trước thì sao? Tôi mặc kệ, tôi chỉ ủng hộ cặp chính thức, mấy con khác đều là Tuesday.】
Người ngủ với tôi tối qua không phải Giang Viễn, mà là cậu em ngoan ngoãn Giang Bạch, còn là kế hoạch của Giang Viễn?
Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh trúng, toàn thân tê dại.
Tôi vẫn còn ngơ ngác.
Giang Viễn nắm tay tôi, mở lời mời gọi cùng nhau sống trọn đời:
“Vân thị bốn mùa như xuân, vừa có chất thơ vừa có hơi thở đời thường, là nơi an yên trong lòng anh. Anh muốn cùng người anh yêu nhất sống ở đó đến cuối đời. Tống Tri Ý, em đồng ý không?”
Anh ta đang dọn đường để thú nhận chuyện lén sửa nguyện vọng đại học của tôi sao?
Nếu không phải nhìn thấy mấy dòng bình luận kia, tôi nhất định đã gật đầu ngay không cần nghĩ.
Dù gì, Giang Viễn ăn mặc lịch lãm, cởi đồ thì body ngon, đẹp trai có tài có tiền.
Chúng tôi môn đăng hộ đối.
Tôi thích vẻ ngoài của anh ta cũng thích sự chân thành anh ta thể hiện.
Nhưng không ngờ —— người mà Giang Viễn muốn sống cả đời cùng không phải tôi.
Anh ta bày kế cho chính em trai song sinh của mình ngủ với tôi, chỉ để lợi dụng tử cung của tôi, rồi “hiến tế máu” tôi!
Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi thừa nhận mình là tiểu thư được nuông chiều có phần bướng bỉnh, nhưng cũng chưa đến mức độc ác.
Liên hôn thương mại giữa nhà họ Tống và nhà họ Giang là tự nguyện.
Dù xét gia thế hay ngoại hình, tôi và Giang Viễn đúng chuẩn xứng đôi.
Nhà họ Tống còn giúp nhà họ Giang vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tôi còn mang theo 20% cổ phần công ty Tống làm của hồi môn.
Tính đi tính lại, Giang Viễn toàn là người có lợi.
Anh ta trả thù cái mẹ gì chứ!
Nhưng giờ điều tôi tò mò nhất là —— nữ chính rốt cuộc là ai?
Tôi thừa nhận mình không hẳn là người hiền lành, nhưng cũng chẳng ngu đến mức làm kẻ chịu thiệt.
Bọn họ dám chơi tôi thế này.
“Tri Ý, em đang do dự sao?”
Giang Viễn cau mày, ánh mắt lạnh lẽo bỗng trở nên u buồn.
“Anh cứ nghĩ em sẽ đồng ý ngay không chút do dự, hóa ra anh tự tin quá rồi.”
Thời gian chỉnh sửa nguyện vọng chỉ còn 30 phút là khóa sổ.
Tôi nhất định phải đổi lại ngay lập tức.
Theo nội dung cốt truyện bị spoil trong bình luận.
Mẹ tôi đã lỡ mạnh miệng trước mặt ông bà nội, nói chắc chắn tôi sẽ thi đỗ Đại học Tài chính ở Hải thị.
Kết quả là tôi bất chấp cha mẹ phản đối, còn bỏ nhà đi chỉ để học cái cao đẳng tận biên giới ở Vân thị.
Lại còn ngoan ngoãn giữ kín chuyện hứa hẹn với Giang Viễn.
Làm cha mẹ tôi mất mặt trước đám họ hàng.
Trong mấy gia tộc lớn coi trọng lợi ích hơn tình thân, còn đông anh chị em thế này, chỉ cần phạm sai lầm nghiêm trọng là bị đuổi thẳng khỏi gia phả.
Đó cũng là lý do sau này tôi bị hại mà không còn ai hỏi han.
Nếu thật sự như thế, tôi chết cũng không oan.
Đúng là đồ não toàn yêu đương!
Tôi tuyệt đối không để mình rơi vào tình cảnh đó.
“Mai em trả lời nhé! Em muốn xem lại xác nhận nguyện vọng đã.”
Tôi vừa mở laptop ra.
Giang Viễn lập tức từ phía sau ôm chặt lấy tôi, giọng vừa bá đạo vừa mang theo chút dụ dỗ:
“Nói em đồng ý đi!”
Anh ta vẫn bá đạo như mọi khi, không cần lý do, chỉ biết ra lệnh.
Máy tính ở ngay trước mắt mà tôi không nhúc nhích nổi.
Phải thoát thân trước đã.
“Được! Em đồng ý!”
Tôi sờ lên cơ bụng của Giang Viễn, chuyển hướng sự chú ý của anh ta.
Phải nói chứ, cảm giác cũng kém người mẫu nam một chút.
Trước đây tôi đúng là mù mắt, còn hô hào khắp nơi là chỉ lấy anh ta.
【Nữ phụ ngu ngốc đã đồng ý rồi, tiếp theo là kế hoạch sinh con.】
【Nếu không phải nữ phụ lấy tiền đè người, mấy chuyện này có xảy ra không? Đáng đời!】
Chuyện dùng tiền đè người, tôi thật sự đã làm không ít lần.
Nhưng tôi thật không nhớ có lần nào ném tiền mà trên mặt đối phương không hiện lên vẻ vui sướng.
【Nữ chính mới đáng thương, cô ấy vốn có thể sống vui vẻ vô lo, chỉ vì yêu nam chính mà bị ngược đến mức thân tàn ma dại, cô ấy có lỗi gì chứ?】
Bình luận hoặc là chửi tôi, hoặc là thương hại nữ chính.
Câu “Em đồng ý” của tôi cuối cùng cũng khiến Giang Viễn hạ cảnh giác, anh ta lập tức quay đầu sắp xếp công việc và chuyện thuê nhà ở Vân thị.
Nhân lúc anh ta không để ý, tôi lén nhét chiếc laptop mini vào trong áo.
Giả vờ nói đi vệ sinh để trốn vào nhà tắm chuẩn bị đổi lại nguyện vọng.
Đang vội vàng thì có người mất kiên nhẫn, gõ cửa:
“Giang thiếu, có thể phiền anh gọi tiểu thư Tống ra ngoài một lát không?”