06
Tôi trải qua một đêm đầy lo âu, thậm chí trong mơ còn sợ bị anh ta lén bịt miệng giết chết lúc nửa đêm.
Sáng hôm sau, đợi ba người họ rời khỏi nhà, tôi mang theo sổ tiết kiệm, rút toàn bộ tiền trong đó.
Mang theo toàn bộ số tiền tích góp cùng giấy tờ tùy thân, tôi lên chuyến tàu sớm nhất rời khỏi Dung Thành.
Tiếng tàu lắc lư, người ngồi chen chúc, đủ loại mùi hỗn tạp khiến người ta muốn nôn.
Tôi nhìn vào dòng chữ chạy, bắt đầu nghĩ xem rời đi rồi thì nên làm gì.
Phụ đề nói rằng sau khi bị đuổi khỏi nhà, tôi bắt đầu dựng nghiệp từ việc bày sạp bán hàng.
Số tiền trong tay tôi chắc cũng đủ để nhập hàng, nhưng… bán gì bây giờ?
Tôi chuyển tàu nhiều lần, đi về hướng Nam, cuối cùng xuống tại một thành phố sông nước.
Tôi thuê trọ, khảo sát thị trường, bắt đầu nhập hàng và bày sạp bán.
Mái tóc hoa râm lại trở thành “màu ngụy trang” giúp tôi ít bị để ý.
Tôi chăm chỉ, thật thà, lại chọn hàng khéo, chẳng mấy chốc đã chiếm được một chỗ đứng trong khu chợ.
07
“Bố, đến nước này rồi mà còn thu dọn đồ của bà ấy làm gì?”
Tần Kỳ Duy tức tối đá tung tất cả đồ đạc của tôi:
“Tiền trong nhà, máy ghi âm, máy ảnh đều biến mất. Con thấy là bà ta giở trò!”
“Con không hiểu nổi, bà ta làm vậy thì được lợi gì chứ?”
“Chẳng lẽ bà ấy muốn hại chết cả nhà mình thì mới hả giận à?”
Tần Thiệu Hằng cũng chau mày, gương mặt u ám như có mây đen che phủ.
Chỉ trong vài ngày, hầu hết lãnh đạo và nhân viên trong xưởng may đều nhận được ảnh của anh ta và Giang Uyển.
Anh ta bị đuổi khỏi nhà máy.
Nhà máy mở cuộc điều tra nghiêm ngặt, toàn bộ số tiền anh ta kiếm được từ việc ăn chặn, bán hàng trong suốt những năm qua đều bị thu hồi.
Giang Uyển cũng đã bỏ trốn.
Mỗi khi anh ta hoặc các con ra đường, hàng xóm đều chỉ trỏ, xì xào sau lưng.
Giờ đây, ngay cả căn nhà phân cho anh ta ở nhà máy, cũng bị đòi lại.
Anh ta cũng không hiểu nổi, làm sao Thẩm Tinh Hồi lại phát hiện ra được?
Dù có phát hiện, thì vì con cái, chẳng lẽ cô không thể nhẫn nhịn một chút sao?
Bọn họ cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, cô còn muốn làm loạn cái gì?
Dù không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho con cái một chút chứ?
Anh ta có tiền, chẳng phải cũng là cô có tiền sao?
Bao năm qua, anh ta có bao giờ để cô thiếu ăn thiếu mặc đâu, chẳng qua chỉ phạm phải cái “lỗi nhỏ” mà người đàn ông nào cũng có thể mắc, sao cô lại không thể thông cảm?
Hơn nữa, con cái cũng đều cảm thấy Giang Uyển trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, hiểu chuyện hơn cô.
Bọn trẻ giống anh ta, đều muốn có một chỗ để thở, một nơi không có cô.
Lần này…
Tần Thiệu Hằng cẩn thận cất lại tờ đơn bảo hiểm đó.
Dù sau này cô có nghĩ lại mà quay về, anh ta cũng nhất định sẽ khiến cô phải trả giá!
“Đúng là xui xẻo! Sao tôi lại có người mẹ như vậy chứ!”
“Bà ấy có phải mẹ ruột tôi không đấy? Không chịu tiến thân, giờ còn muốn phá nát cuộc sống của tụi tôi nữa!”
“Tốt nhất là đừng bao giờ quay lại!”
Tần Ngôn Khê hậm hực đi sau Tần Thiệu Hằng, vừa thu dọn vừa lầm bầm.
Nhưng Tần Thiệu Hằng chợt bừng tỉnh: “Không được! Cô ta mà không quay về là không được!”
“Nếu cô ta không quay về, chúng ta phải đi tìm cô ta!”
Tóm lại, anh ta nhất định sẽ khiến tờ bảo hiểm kia phát huy tác dụng!
08
Tôi lại nghe tin tức về họ sau khi kỳ thi đại học kết thúc mấy tháng sau.
Tần Ngôn Khê và Tần Kỳ Duy trước giờ thành tích học tập đều khá tốt, sau khi tôi rời đi cũng không lơ là.
Hai bài văn đạt điểm tuyệt đối bỗng xuất hiện, từ hai góc nhìn khác nhau viết về sự vĩ đại của tình mẫu tử.
Hai bài văn xuất sắc chưa từng có ngay lập tức thu hút giới truyền thông, và họ được phỏng vấn sâu.
Trong quá trình phỏng vấn, họ nhắc đến chuyện mẹ của họ đã rời nhà từ hai tháng trước, mang theo cả máy ghi âm luyện tiếng Anh và toàn bộ tiền trong nhà.
Dù vậy, họ vẫn không oán trách mẹ, chỉ mong tôi một lần nữa yêu thương họ.
Khi biết hai người là chị em ruột, các tòa soạn lớn đua nhau đăng lại hai bài văn với mục đích kêu gọi tôi trở về.
Họ còn in cả ảnh tôi trong bài, khẩn thiết cầu mong những ai từng gặp tôi hãy giúp họ truyền tin.
Họ nói, họ không mong gì hơn, chỉ muốn gặp tôi một lần.
Nếu không phải vì tôi thừa biết họ sớm đã căm ghét tôi tận xương tủy, giờ tôi lại phá hỏng “hình mẫu người mẹ hoàn hảo” trong lòng họ, thì sao họ lại muốn gặp tôi?
Chẳng qua là có mục đích khác mà thôi.
“Chiêu khổ nhục kế bắt đầu rồi, mong chị đừng mềm lòng nhé. Sự nghiệp mới khởi đầu thôi đó.”
“Phải đấy phải đấy, chị nhất định phải vững vàng! Đám cẩu nghịch tử đó không có lòng tốt đâu!”
“Chị phải cẩn thận người xung quanh, hàng xóm, khách hàng, người đi đường, ai cũng phải đề phòng! Không biết có ai sẽ mách lẻo không, lo quá đi mất!”
Dòng phụ đề chạy liên tục, một lần nữa nhắc nhở tôi.
Tôi mua thuốc nhuộm, tự nhuộm tóc, rồi đến tiệm làm tóc chỉnh sửa lại kiểu đầu.
Nhưng lòng tôi vẫn không yên, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, chuyển đến nơi khác để bắt đầu lại từ đầu.
Tôi bắt đầu mặc chính quần áo mình bán. Tôi vóc dáng gầy gò, có thêm kiểu tóc và đồ dưỡng da hỗ trợ, mặt mũi cũng tươi tắn hẳn lên.
Dần dần, không ai còn nhận ra tôi là người trên mặt báo nữa.
Tôi dám đứng ra đại diện cho sản phẩm của mình, từng nếm trải đủ đắng cay cuộc đời, nên rất giỏi lấy lòng khách hàng, chẳng bao lâu lại nhanh chóng mở rộng thị trường.
Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng vẫn gặp lại họ.
Hôm ấy tôi vừa đến sạp hàng, thì Tần Thiệu Hằng dẫn theo Tần Ngôn Khê và Tần Kỳ Duy ào tới.
09
Vừa gặp mặt, cả ba người liền quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, kể đủ chuyện gần đây và nỗi nhớ da diết dành cho tôi.
Chị bán hàng sạp kế bên cười mỉa:
“Hóa ra chị chính là người đàn bà bỏ chồng bỏ con đó à? Nhìn con chị kìa, ngoan ngoãn biết bao, chồng chị cũng thương chị vậy còn chưa đủ sao? Về nhà đi thôi.”
Tần Thiệu Hằng thì nhiệt tình giúp tôi thu dọn sạp, ân cần hết mức.
Tần Ngôn Khê và Tần Kỳ Duy tranh nhau giúp tôi khuân vác hàng hóa.
Họ nói, chỉ cần nghe tin có ai từng gặp tôi, là lập tức vượt ngàn dặm từ trường học ở miền Bắc chạy đến đây.
Họ vây quanh tôi, nói mãi không hết nỗi nhớ nhung.
“Chị đừng có tin, toàn là đường mật bọc thuốc độc cả đấy! Bọn họ chỉ muốn chị quay về tiếp tục làm con trâu già cam chịu thôi!”
“Con trâu già cái gì? Bản hợp đồng bảo hiểm của tên cặn bã kia vẫn còn đó! Tôi cá là chị mà quay về thì không sống nổi quá ba tháng đâu!”
“Đồng ý với người trên! Chị phải tỉnh táo! Cần gì đàn ông với đám nghịch tử kia? Kiếm tiền, làm ăn chẳng thơm hơn sao?”
“Có tiền thì đàn ông kiểu gì mà chẳng mua được? Làm người phụ nữ lớn mạnh đi chị ơi!”
Phụ đề trước mắt tôi cuộn lên như nổ tung, điên cuồng nhắc tôi đừng tái phạm sai lầm.
Lòng tôi lạnh như băng, nhưng nước mắt vẫn tự động trào ra.
“Vậy ra… bây giờ các người mới biết tôi tốt sao?”
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ “biết ngay sẽ thế mà”.
Tần Ngôn Khê còn cố nặn ra vài giọt nước mắt, ôm lấy tay tôi dựa đầu vào vai:
“Mẹ, mẹ đừng rời bỏ tụi con nữa được không?
“Mẹ không ở nhà, tụi con biết làm sao đây?
“Mẹ còn lấy cả máy ghi âm của con đi nữa, mẹ không biết đó là đồ con dùng để luyện nghe tiếng Anh à?
“Sao mẹ lại có thể đối xử với tụi con như vậy chứ?”
Người xung quanh bắt đầu chau mày khó chịu, Tần Thiệu Hằng lại một lần nữa ra dáng người chồng mẫu mực, tiến lên an ủi:
“Thôi đủ rồi Khê Khê, đừng nói nữa, không phải giờ mình đã tìm được mẹ con rồi sao?
“Tin là sau này mẹ sẽ không bỏ mặc các con vào lúc cần nhất nữa đâu.”
“Trời ơi trời ơi, tức chết tôi mất!”
“Đồ cặn bã! Đồ nghịch tử! Não chị lại chập mạch rồi sao?”
“Người ta nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, cái áo này là… áo bông đen à?”
“Chị ơi, đừng tin những lời dối trá của nó! Hồi ở trước mặt tiểu tam, nó chửi chị không thiếu câu nào đâu!”
“Đúng đấy, hễ có chuyện gì là lại chạy đến tìm chị xử lý, xin lỗi cũng là chị, cúi đầu năn nỉ cũng là chị. Đến lúc thấy chị không còn giá trị lợi dụng nữa thì cướp cửa hàng rồi đá chị ra đường. Gọi là tim chó gan sói còn nhẹ, tôi thấy tụi nó không bằng súc sinh!”
“Đừng quên là chính nó từng nhảy nhót xúi giục rút ống thở của chị đó.”
Dòng chữ cứ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào mắt tôi.
Tôi thật sự không hiểu nổi — tôi đã chăm từng miếng ăn giấc ngủ, thức trắng bao đêm vì Tần Ngôn Khê và Tần Kỳ Duy, vậy mà vì sao… chúng lại đối xử với tôi thế này?
Chẳng lẽ… thật sự là do tôi quản quá chặt, nghiêm khắc quá mức sao?
“Tinh Hồi, bao nhiêu năm rồi, bọn trẻ chưa bao giờ rời xa em, bọn nó thực sự rất nhớ em.”
“Anh biết em chẳng còn coi trọng anh nữa, nhưng bọn trẻ thì không sai. Em đừng chấp với chúng nữa, được không?”
Tần Thiệu Hằng vẫn giữ vẻ mặt “người tốt”, nói năng dịu dàng tha thiết.
Lúc này, mấy phóng viên đeo máy quay cồng kềnh bất ngờ xông tới, micro gần như chĩa sát vào mặt tôi.
“Chị Thẩm đúng không ạ? Xin hỏi, sao chị lại nhẫn tâm bỏ chồng con như thế?”
“Chị Thẩm, chị bỏ rơi người chồng tuyệt vời và hai đứa con học giỏi thế này chỉ để ra ngoài bán hàng, xin hỏi chị nghĩ gì vậy?”
“Chẳng lẽ chị thấy bán hàng ngoài chợ còn tốt hơn việc chăm sóc chồng con sao?”
Khách mua quần áo cùng những chủ sạp xung quanh đều âm thầm tránh xa tôi.
10
“Trời ơi trời ơi! Đồ cặn bã, cặn bã, cặn bã! Đám nghịch tử! Một ổ nghịch tử! Một lũ súc sinh!”
“Bọn chúng chỉ muốn kéo chị về để đổi lấy tiền từ hợp đồng bảo hiểm kia thôi! Ghê tởm!”
“Chị nhất định phải kiên cường! Những gì không giết chết được chị sẽ khiến chị mạnh mẽ hơn!”
“Cười xỉu, ý bạn trên là phúc khí của chị vẫn còn ở phía trước đúng không?”
“Đúng thế! Cố lên, phúc khí đang đợi chị kìa!”
Phụ đề vẫn tiếp tục cuồn cuộn, tôi sợ bị chen ngã, liền ôm chặt túi xách lùi lại mấy bước.
Sau đó, tôi bất ngờ rút ra một xấp ảnh từ túi, tung thẳng lên trời.
Ảnh tung bay khắp nơi, như mưa rơi. Phóng viên và người qua đường tranh nhau giành giật, vây xem.
Sắc mặt ba người nhà Tần Thiệu Hằng lập tức tái mét.
Nhưng không biết anh ta đã nói gì, khiến Tần Kỳ Duy và Tần Ngôn Khê đột nhiên đổi sắc mặt.
Hai đứa đồng loạt lao tới, mỗi đứa một bên ôm lấy tôi.
“Con sai rồi, con sai rồi mẹ ơi.”
“Xin mẹ tha thứ cho con lần này.”
“Là do trước đây tụi con bị con mụ Giang lừa gạt, nếu không thì sao tụi con lại đối xử với mẹ như vậy chứ?”
“Mẹ là mẹ ruột của tụi con mà, sao mẹ có thể bỏ tụi con không lo được?”
Hai đứa một câu tiếp một câu, vừa khóc lóc vừa tỏ ra đáng thương vô cùng.
Nhưng tôi biết, nếu không có mục đích, chúng tuyệt đối không làm vậy.
Lúc này có phóng viên lên tiếng:
“Biết sai mà sửa là chuyện tốt, huống hồ các em ấy còn nhỏ, bị người khác lừa cũng là điều dễ hiểu. Chị thật sự nhẫn tâm bỏ mặc con mình sao?”
Tôi liền đẩy hai đứa về phía cô ta:
“Chị tốt bụng vậy, tôi tặng tụi nó cho chị luôn.”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Hai đứa bám chặt lấy chân tôi, khóc lóc van xin:
“Tụi con sai rồi! Tụi con biết sai rồi! Mẹ đánh chửi tụi con thế nào cũng được, xin mẹ đừng bỏ tụi con mà!”
Tần Thiệu Hằng cũng lập tức quỳ rạp xuống chân tôi, giọng tội nghiệp:
“Xin lỗi em, Tinh Hồi, là anh sai, tất cả là lỗi của anh.”
“Anh nhất thời không kìm được cám dỗ, phạm phải lỗi mà bất cứ người đàn ông nào cũng có thể phạm phải. Nhưng giờ anh đã biết lỗi rồi, xin em hãy tha thứ cho anh lần này.”
“Từ giờ trở đi, anh tuyệt đối nghe lời em, em bảo anh đi Đông, anh không dám đi Tây, em bảo đánh chó, anh nhất định không đuổi gà.”
Anh ta ra vẻ hối cải chân thành, bộ dạng chẳng khác gì một “người chồng tốt mẫu mực”.
Trong ánh mắt của người xung quanh, lập tức có thêm chút đồng tình và thấu hiểu — họ không trách Tần Thiệu Hằng, mà lại quay sang trách tôi, hỏi tôi có phải muốn ép người đến chết mới vừa lòng không. Họ còn nói tôi trước khi bỏ đi đã lấy hết tiền trong nhà, chẳng phải là muốn dồn họ vào chỗ chết sao?
“Chết tiệt! Đám phóng viên này chắc chắn bị tên cặn bã mua chuộc rồi!”
“Đúng thế! Loại này không xứng làm nhà báo! Đúng là chó săn của tên rác rưởi kia!”