Mẹ tôi dùng cái chết để ép buộc tôi đi xem mắt. Bà đá tôi ra khỏi nhà, bắt phải đi cho bằng được.
Tôi dứt khoát hóa trang thành một con ma nữ mặt trắng bệch, dọa đối phương một trận bẽ bàng.
Trông chẳng khác nào một kẻ điên.
Anh ta thì từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, mặt không biến sắc.
Thậm chí khi tôi khô cả cổ họng vì nói nhiều, anh ta còn chu đáo đẩy ly nước về phía tôi: “Chửi mệt rồi à? Uống ít nước cho ướt giọng.”
Hôm sau, công ty tôi đột ngột bổ nhiệm một tổng giám đốc mới. Người đó… lại chính là đối tượng xem mắt hôm qua. Y chang không lệch một ly.
Việc đầu tiên khi anh ta nhậm chức là đề bạt tôi thành trợ lý riêng.
Tôi còn đang hoảng hốt thì điện thoại rung lên, là tin nhắn từ mẹ tôi: “Thành rồi chứ gì? Mẹ nói rồi, người ta tốt lắm mà.”
1.
“Nếu hôm nay mày dám không đi!” Giọng mẹ tôi cao đến mức có thể làm vỡ kính.
“Thì tao sẽ nhảy từ tầng 33 này xuống!”
Một tay bà bóp chặt cánh tay tôi như gọng kìm, móng tay gần như cắm vào da thịt, đau rát.
Tay còn lại thì thẳng tắp chỉ ra ngoài cửa sổ, tư thế đầy bi tráng.
Như thể chỉ chờ tôi từ chối là bà sẽ anh dũng hy sinh vì hôn nhân của tôi, và lên top tìm kiếm của group dân cư chung cư trong vòng 5 phút.
Tôi liếc nhìn ra ngoài. Đừng nói người, đến một con bồ câu bay ngang cũng không có.
Tôi không biểu cảm gì, gật đầu, giọng nhạt như nước ốc:
“Đi, con đi.”
Tôi dám nói không sao?
Tôi tin bà có thể lập tức đặt một cái loa công suất lớn, phát suốt 24 giờ trong khu “Con gái ế chỏng chơ, bất hiếu bất mục.”
Người ở dưới mái hiên, nào dám không cúi đầu. Nhưng cúi như thế nào, cúi đến mức nào, là do tôi quyết định.
Một tiếng sau. Trong gương là tôi, với gương mặt trắng bệch như xác không hồn.
Tác phẩm của ba lớp kem nền siêu dày.
Tôi hài lòng cong khóe môi.
Cầm bảng mắt, dùng màu đen đậm nhất, tô thật mạnh quanh hai mắt.
Đúng chuẩn hiệu ứng “quẩy suốt 7 đêm không ngủ”.
Cuối cùng là cây son đen mang tên “Nhiễm độc trong đêm” đã bị bỏ quên bao lâu nay.
Tôi đúng hẹn có mặt tại quán cà phê đã hẹn. Từ tốn ngồi xuống.
Đối diện là anh chàng tên Lục Cảnh Hoài, đang tao nhã khuấy ly cà phê.
Anh ta mặc bộ vest xám được cắt may chỉn chu, tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon.
Trên cổ tay là chiếc Patek Philippe sang trọng và kín đáo.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
Gương mặt đó, đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.
Nhưng lúc ánh mắt chạm đến tôi, biểu cảm vốn bình tĩnh kia thoáng có một vết nứt mờ.
Tay đang cầm ly cà phê của anh ta, khựng lại trong không trung đúng 0.01 giây.
Tốt lắm.
Đã bị nữ quỷ này dọa trúng tim đen.
Tôi cười thầm, ngồi xuống, bắt chéo chân.
Ngón tay sơn đen gõ “tóc tóc” lên bàn, mở miệng hỏi thẳng:
“Anh có nhà không?” “Phải là trả hết tiền rồi, dưới 300 mét vuông thì miễn bàn.”
“Anh có xe chứ?” “Xe đi lại không tính, phải là siêu xe giá trên 10 triệu tệ.”
“Thu nhập một năm bao nhiêu?”
“Dưới tám con số thì đừng nói ra cho mất mặt.”
Tôi tuôn một tràng như bắn súng liên thanh, sau đó bưng ly nước chanh trên bàn tu một hơi.
Nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, đè nén cảm giác chột dạ mơ hồ trong lòng.
Tôi đang đợi.
Đợi anh ta đập bàn đứng dậy.
Đợi anh ta chỉ vào mặt tôi, mắng tôi là loại ham tiền.
Nhưng không. Anh ta chỉ chậm rãi đặt ly cà phê xuống.
Đĩa và ly va nhau phát ra tiếng “keng” khẽ khàng.
2
Tiếp đó, khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười thú vị.
“Nhà thì có rồi, ba trăm hai mươi mét vuông, căn hộ penthouse ở trung tâm thành phố.”
“Xe thì trong garage có mấy chiếc, chắc đủ tiêu chuẩn của em.”
“Còn thu nhập hằng năm…”
Anh ta khựng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp hóa trang ma quỷ này.
“Cũng tạm chạm mức tám chữ số. Không biết cô Giang có hài lòng không?”
Tôi bị sặc nước chanh ngay tại trận.
Khoan đã? Kịch bản này sai quá rồi!
Không phải anh ta nên nổi đóa, rời đi và để lại một câu “rẻ tiền, thô tục” sao?
Báo động trong đầu tôi lập tức vang lên.
Người này, không phải là lừa đảo thì cũng là kẻ tâm thần!
Tôi ho nhẹ một tiếng, quyết định tăng liều.
Bắt đầu tấn công cá nhân luôn!
“Về nhan sắc thì… miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
Tôi cố tỏ ra khó tính, quét ánh mắt đầy soi mói nhìn anh ta từ đầu đến chân.
“Cái mũi này, có độn không đấy? Nhìn giả giả.”
“Đôi mắt cũng vậy, cắt mí phải không? Đường cong thiếu tự nhiên.”
“Dáng người thì thường thôi. Ăn mặc nhìn có vẻ thon, chứ cởi ra không biết là bộ xương khô hay miếng ba chỉ.”
Khóe môi tôi kéo dài đến tận mang tai, cười nhếch nhác như bà chủ chợ lựa hàng.
Nhưng anh ta không những không giận, ngược lại còn hơi nghiêng người về phía trước, mùi hương gỗ nhè nhẹ từ người anh ta lan sang.
Anh ta hạ thấp giọng, ánh mắt sâu thẳm đầy vẻ trêu chọc. “Muốn biết không?”
Giọng anh ta khàn khàn, mang theo từ tính, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua màng nhĩ tôi.
“Tối nay có thể cho em tự tay kiểm chứng.”
Bùm một cái. Dù phấn dày ba lớp, tôi vẫn cảm thấy má mình như bốc cháy.
Khốn nạn! Trình độ của người đàn ông này cao quá, tôi sắp chịu không nổi rồi!
“Ai… ai thèm kiểm chứng anh! Đồ biến thái!”
Tôi tức đến mức bật dậy, chiếc ghế bị tôi đá ngã về sau, phát ra tiếng động chói tai.
Cả quán cà phê lập tức quay đầu nhìn.
Tôi, với gương mặt như quỷ nhập tràng, đứng chễm chệ giữa ánh mắt xoi mói của mọi người.
Như con khỉ trong sở thú bị đưa ra làm trò cười. Trò hề nhảy nhót – chính là tôi đây!
Còn người khởi xướng, Lục Cảnh Hoài, thì vẫn ngồi yên bình thản, không mảy may rối loạn.
Anh ta thậm chí còn nâng ly lên, làm động tác “xin mời”, ánh mắt chứa đầy sự thích thú như đang xem kịch vui.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Anh… cứ… chờ… đấy!”
Nói xong, tôi quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái lại, thẳng một mạch ra khỏi quán cà phê.
Về đến nhà, mẹ tôi lập tức chạy ra, ánh mắt đầy mong chờ.
“Sao rồi sao rồi? Tiểu Lục người ta được đúng không?”
Tôi nhếch mép cười, dí sát gương mặt được trang điểm công phu của mình vào mặt bà.