Sau khi trọng sinh, Giang Tịnh Nguyệt phát hiện mình quay trở lại năm 27 tuổi.

Dưới gối có một trai một gái, chồng của cô là Phong Lâm Xuyên – người đàn ông giàu nhất thế giới, luôn đứng đầu bảng xếp hạng Forbes, được tạp chí Time bình chọn là “Người đàn ông số một mà phụ nữ toàn cầu muốn lấy làm chồng”, đến cả hoàng gia Anh còn muốn gả công chúa cho anh ta.

Mọi người đều nói cô thật có phúc. Nhưng việc đầu tiên cô làm lại là cầm theo đơn ly hôn đi tìm Bạch Nguyệt Quang của anh ta.

Cô đẩy tờ đơn đến trước mặt Mạnh Thư Hàm, bình tĩnh nói:

“Tôi muốn ly hôn. Phong Lâm Xuyên để cho cô, hai đứa nhỏ cũng giao cho cô luôn.”

Mạnh Thư Hàm kinh ngạc nhìn cô, không thể tin nổi người giữ vị trí Phong phu nhân suốt sáu năm lại chủ động nhường chỗ.

Giang Tịnh Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói thêm:

“Nếu họ đều thích cô hơn, vậy thì tôi thành toàn cho các người. Chỉ cần cô khiến Phong Lâm Xuyên ký tên, chờ qua thời gian chờ ly hôn, tôi sẽ rời đi.”

Lần này, cô sẽ không lặp lại sai lầm cũ, không tiếp tục làm người vợ bị cả thế giới lãng quên nữa.

Ngón tay Mạnh Thư Hàm vô thức mân mê miệng ly, nhíu chặt mày:

“Giang Tịnh Nguyệt, rốt cuộc cô đang giở trò gì vậy?”

Giang Tịnh Nguyệt nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của cô ta, bình tĩnh lặp lại:

“Tôi không giở trò, chỉ là tôi chịu đủ rồi.”

“Cô biết ngoài kia có bao nhiêu người phụ nữ muốn ngồi vào vị trí của cô không?”

“Biết.” Giang Tịnh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Cho nên tôi mới nhường cho cô.”

Gương mặt Mạnh Thư Hàm cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tờ đơn thật lâu, cuối cùng cũng cầm lên:

“Được, đã cô hào phóng như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.”

“Nhưng cô nhớ kỹ, thứ tôi đã cầm vào tay thì sẽ không buông ra nữa đâu.”

“Cứ yên tâm,” Giang Tịnh Nguyệt khẽ cười, “Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Dù sao thì, kiếp trước cô đã nếm đủ mùi vị cô độc cả đời rồi.

Mạnh Thư Hàm đứng dậy, đi sang bàn bên cạnh trong quán cà phê, sau đó tao nhã lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình.

Điện thoại vừa kết nối, giọng cô ta lập tức trở nên dịu dàng:

“Lâm Xuyên, em đang ở quán cà phê Blue Mountain, anh qua đón em được không?”

Giang Tịnh Nguyệt ngồi bên cạnh, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười chua chát.

Đã từng có lúc, cô gọi cho Phong Lâm Xuyên, mười lần thì chín lần là trợ lý bắt máy.

Còn hiện tại, chưa đến hai mươi phút, người đàn ông luôn “đang họp” ấy đã xuất hiện trước cửa quán cà phê.

Qua khung kính, Giang Tịnh Nguyệt nhìn thấy Phong Lâm Xuyên sải bước vào, bộ vest cao cấp màu đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon.

Con trai sáu tuổi Phong Dục và con gái bốn tuổi Phong Duệ vừa nhìn thấy Mạnh Thư Hàm liền nhào tới, ôm lấy cô ta, ríu rít hôn hít.

“Dì Thư Hàm!” Phong Duệ ngọt ngào gọi, khuôn mặt nhỏ dụi dụi vào lòng cô ta.

Phong Lâm Xuyên đặt hộp bánh lên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy tới:

“Hương vị matcha mà em thích, đã dặn đầu bếp giảm bớt đường.”

Mắt Mạnh Thư Hàm sáng rỡ:

“Chỉ có anh là vẫn nhớ rõ.”

Giang Tịnh Nguyệt ngồi ở góc quán, đầu ngón tay vô thức siết chặt vào lòng bàn tay.

Kết hôn sáu năm, Phong Lâm Xuyên còn chẳng biết cô thích vị gì.

Kiếp trước cô nhập viện vì bệnh, thèm bánh dâu, anh lại bảo trợ lý mua đại một cái – kết quả lại là bánh xoài khiến cô dị ứng.

“Tối muốn ăn gì?” Giọng Phong Lâm Xuyên trầm thấp. “Pháp hay Trung?”

Mạnh Thư Hàm mím môi cười, lấy từ túi ra tờ đơn ly hôn:

“Trước đó, em có một tài liệu muốn anh xem qua.”

Cô ta lật đến trang ký tên:

“Em vừa xem được một căn biệt thự, nhưng tiền mặt hiện tại hơi thiếu, anh có thể…”

Phong Lâm Xuyên cầm lấy bút, không thèm xem nội dung đã ký tên luôn:

“Giữa anh em mình, cần gì phân rạch ròi như vậy?”

“Dì Thư Hàm định mua nhà mới hả?” Phong Dục ngẩng đầu hỏi. “Ba cũng mua một căn cạnh đó đi! Con với em muốn chuyển đến ở với dì Thư Hàm, không muốn ở với mẹ nữa.”

Phong Lâm Xuyên hơi nhíu mày, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của hai đứa trẻ, vẫn gật đầu:

“Vậy thì mua thêm một căn.”

“Không cần phiền vậy đâu.” Mạnh Thư Hàm vội nói. “Em để sẵn ba phòng cho Dục Dục và Duệ Duệ… còn có cả anh. Muốn đến lúc nào thì đến.”

Hai đứa trẻ vui sướng reo lên, Phong Duệ còn ôm lấy cổ Mạnh Thư Hàm, hôn một cái:

“Dì Thư Hàm là nhất! Tốt hơn mẹ gấp một nghìn lần!”

Trái tim Giang Tịnh Nguyệt như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nghẹn ngào đến mức gần như không thở nổi.

Cô nhìn thấy khóe môi Phong Lâm Xuyên khẽ nhếch lên, là nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng dành cho cô.

Không thể chịu nổi thêm nữa, cô cầm túi xoay người rời khỏi.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa quán cà phê, ký ức kiếp trước trào về như thủy triều.

Kiếp trước, cô và Phong Lâm Xuyên là cuộc hôn nhân thương mại, sinh được một trai một gái, sống đến 62 tuổi, nhưng chưa từng hạnh phúc.

Bởi vì trong lòng anh ta, mãi mãi chỉ có mối tình đầu năm xưa – Mạnh Thư Hàm.

Năm đó họ chia tay, Mạnh Thư Hàm ra nước ngoài, Phong Lâm Xuyên có say xỉn vài ngày, nhưng kiêu ngạo như anh, cuối cùng cũng không hạ mình đi níu kéo, quay đầu liền đồng ý với hôn sự gia tộc sắp xếp.

Phong Lâm Xuyên từng là giấc mộng thiếu nữ của cô – cao quý như thần thánh, người thừa kế tập đoàn Phong thị mà biết bao tiểu thư giới thượng lưu thủ đô đều mơ ước được gả cho.

Vì vậy khi biết hai nhà sắp kết thân, cô đã vui mừng đến phát khóc.

Nhưng sau khi kết hôn, cô đã dốc hết lòng yêu anh, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt và xa cách triền miên.

Cho đến khi Mạnh Thư Hàm trở về nước.

Anh không nhắc đến chuyện ly hôn với cô, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi Mạnh Thư Hàm.

Đáng sợ hơn là, cả hai đứa con cũng thích Mạnh Thư Hàm, dần dần xa lánh cô.

Về già, Giang Tịnh Nguyệt bị chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer.

Phong Lâm Xuyên lấy lý do “tĩnh dưỡng” để bỏ cô lại một mình ở căn nhà cũ.

Ngày sinh nhật, cô run rẩy gọi điện cho chồng và các con, thì biết được họ đang đi nghỉ mát ở Maldives cùng Mạnh Thư Hàm.

Cô muốn tự nấu một bát mì thọ, nhưng vì trí nhớ lẫn lộn mà quên tắt bếp…

Khi ngọn lửa bao trùm lấy thân thể, thứ cuối cùng cô nhớ đến là ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lâm Xuyên khi đeo nhẫn cưới cho cô.

Cô đau đớn nhắm mắt lại, điều ước duy nhất trong lòng, là nếu có kiếp sau, cô tuyệt đối sẽ không đánh đổi cả đời chỉ vì anh nữa.

Khi Giang Tịnh Nguyệt quay về biệt thự, trời đã về khuya.

Nhưng cô không nghỉ ngơi, mà bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Vest áo sơ mi của Phong Lâm Xuyên, đồ chơi của bọn trẻ, ảnh chụp gia đình… từng món một đều bị cô bỏ vào thùng giấy.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng Phong Lâm Xuyên vang lên phía sau.

Giang Tịnh Nguyệt quay đầu, thấy anh đang dắt theo hai đứa trẻ đứng ở cửa, chân mày cau lại.

You cannot copy content of this page