Trên chuyến tàu cao tốc, một nam minh tinh lưu lượng đỉnh cao quăng ra mười vạn tệ chỉ để đổi chỗ với tôi, thái độ còn vô cùng kiêu ngạo.

Bạn cùng phòng liền cảnh cáo: “Đừng vì tiền mà mất cả tự trọng, cậu định bán rẻ bản thân sao?”

Nhưng rồi mẹ tôi lâm bệnh nặng, tôi phải mở trang quyên góp, đi khắp nơi vay mượn.

Còn cô bạn cùng phòng kia lại ngồi lên chiếc xe sang của “cha nuôi”, mỉa mai tôi:

“Đến mười vạn cũng không có, nghèo như thế sống làm gì, chet quách cho xong.”

Cô ta còn lén đăng đoạn video tôi quay lén trên tàu lên mạng, khiến tôi bị fan của nam minh tinh kia tấn công, một đồng quyên góp cũng không gom nổi.

Ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện, tôi cũng bị đám anti đâm hàng chục nhát, ngã gục trong vũng máu.

Khi mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày lên đường sang tỉnh khác dự thi.

Quản lý của nam minh tinh lại lạnh lùng ra lệnh: “Mở mã QR ra, cho cô mười vạn, chỗ ngồi này chúng tôi mua.”

Khi bạn cùng phòng lao đến định ngăn cản, tôi hét lớn:

“Trời cao nổ một tiếng vang rền, lão nô rực rỡ xuất hiện, thiếu gia xin mời ngồi chậm thôi!”

1

“Ê, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Người đàn ông trước mặt trừng mắt nhìn tôi, đầy vẻ khinh thường. Sau lưng hắn là một chàng trai trẻ trùm kín từ đầu đến chân, đang quay lưng về phía chúng tôi.

Không kịp nghĩ ngợi, tôi lập tức móc điện thoại ra hỏi: “WeChat hay Alipay?”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Alipay,” rồi rút điện thoại chuẩn bị chuyển khoản.

Bạn cùng phòng của tôi, Chu Lệ Lệ, bất ngờ hất tay, làm chiếc điện thoại của tôi rơi xuống:

“Trần Gia, cậu làm gì vậy? Loại tiền thối này mà cậu cũng muốn? Cậu còn biết xấu hổ không?”

Tôi cúi xuống nhặt điện thoại, may mà vẫn còn dùng được, chỉ là màn hình nứt một đường.

Người đàn ông bị Chu Lệ Lệ chọc tức, chỉ tay vào chúng tôi:

“Được, các cô gan lắm! Tôi không tin mười vạn mà lại không mua nổi một chỗ ngồi chỉ đáng vài trăm!”

Nói rồi, hắn kéo cậu trai phía sau định đi đến ghế bên cạnh tôi.

Bên đó, một người đàn ông đeo kính mắt sáng rực, nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh, ra vẻ đọc tạp chí.

Tôi vội kéo tay người đàn ông:

“Ai nói tôi không bán? Ghế này là của tôi, tôi muốn bán!”

“Trần Gia!” Chu Lệ Lệ đỏ bừng mặt, “Cậu định làm gì? Ghế này là trường đặt cho cuộc thi, cậu lấy quyền gì mà bán? Nếu bị lãnh đạo trường biết, cậu xong đời đấy!”

2

Tôi suýt bật cười vì tức.

Kiếp trước cũng như vậy, Chu Lệ Lệ luôn cản tôi bán chỗ ngồi, còn dọa nếu tôi vì tiền mà bỏ tự trọng, cô ta sẽ nói với toàn trường rằng tôi nhân phẩm tồi tệ.

“Chúng ta là sinh viên chính trực, sao có thể cúi đầu trước tiền bạc?

Trần Gia, cậu học giỏi như thế, đừng để vấy bẩn danh tiếng!

Nếu cậu lấy số tiền này, đừng trách tôi báo cho lãnh đạo. Cậu sắp nhận học bổng quốc gia rồi.

Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, Trần Gia!”

Trong lúc cô ta vừa dọa vừa khuyên, tôi do dự không quyết.

Quản lý của nam minh tinh đỉnh lưu, Ngụy Nam, sốt ruột, bèn sang mua chỗ của gã đeo kính.

Không ngờ, thi đấu xong trở về trường, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện:

Mẹ tôi ng ã quỵ giữa đường, được người tốt đưa vào cấp cứu.

Bà bị bệnh tim, cần phẫu thuật bắc cầu gấp, chi phí tròn mười vạn.

Tôi chạy khắp nơi vay mượn, nhưng chỉ gom được hai vạn.

Bất đắc dĩ, tôi mở trang gây quỹ Didi, mong được xã hội giúp đỡ.

Nào ngờ, Chu Lệ Lệ lại tung đoạn video trên tàu hôm đó, cảnh tôi không bán chỗ cho Ngụy Nam.

Lúc này tôi mới biết, hôm đó Ngụy Nam bị anti theo dõi, đành tạm lên chuyến tàu của chúng tôi.

Sợ bị chụp hình, bị anti phát hiện chỗ ngồi, quản lý mới trả giá cao để mua ghế trong toa thương gia.

Tôi bị dân mạng tấn công, bị đào thông tin cá nhân.

Fan của Ngụy Nam điên cuồng nhắn tin, gọi điện chửi rủa, còn tìm được cả trang gây quỹ của tôi rồi ồ ạt báo cáo.

【Đúng mười vạn, buồn cười thật!】

【Nếu không có tiền cứu mẹ, sao lúc đó không bán chỗ cho Ngụy Nam? Đúng là lừa đảo!】

【Không có tiền chữa bệnh cũng đáng, ai bảo cô ta không giúp Nam Nam của chúng ta!】

Trang gây quỹ bị đóng, tôi giải thích thế nào cũng vô ích, chỉ có thể nhìn mẹ ngày một yếu đi.

Một hôm, tôi thất thần từ trường tới bệnh viện, tình cờ bắt gặp Chu Lệ Lệ khoác tay một ông già ngoài năm mươi, bước lên chiếc xe sang.

Thấy tôi, cô ta bảo tài xế dừng lại ngay cạnh:

“Trần Gia, cậu học giỏi nhất thì sao? Trên đời này, có tiền mới là đạo lý!

Như cậu với mẹ cậu nghèo rớt mồng tơi, tốt nhất sớm chet đi, đừng lãng phí lương thực nữa!”

Đến lúc đó tôi mới hiểu:

Thì ra ngày trước cô ta ngăn tôi bán ghế chỉ vì ghen ghét.

Ghen tôi luôn đứng nhất, trong khi cô ta mãi chỉ là hạng nhì.

Ghen vì trường chỉ đặt cho tôi vé toa thương gia, còn cô ta chỉ được ghế hạng hai.

Ghen vì tôi dễ dàng có thể kiếm được mười vạn, trong khi cô ta phải chịu đựng bên cạnh lão già kia cũng chẳng kiếm nổi từng ấy!

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mắc lừa cô ta thêm lần nào nữa!