Trong 1 tiếng ngồi xe, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại đã đến sân bay.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, tôi lần mò lấy vé lên máy bay, đến cửa lên máy bay, ngồi chờ.

Lúc này tôi mới lấy điện thoại ra.

Vừa mở màn hình, hàng loạt tin nhắn WeChat đỏ chót 99+ và gần chục cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Thì ra con trai đã đăng chuyện tôi rời nhà lên nhóm họ hàng.

Còn gửi cả tin nhắn thoại.

【Các bác, các chú các cô nói xem, mẹ con có vô lý không, nhà đã đủ loạn rồi.】

Trong nhóm quả nhiên có không ít người trung lập xen vào.

Cô họ lớn:

【Chu Linh, mẹ chồng cô dù thế nào cũng là trưởng bối, cô là bề dưới sao có thể chấp nhặt với trưởng bối, lại còn bỏ đi như vậy, cả nhà phải làm sao? Cô thật vô trách nhiệm!】

Chú họ:

【@Chu Linh, cô họ Chu mà được chia 10 tệ đã là tốt rồi, bà ấy chia tiền cho con cháu ruột của mình mà cô cũng ghen tức? Còn nói không hầu hạ nữa định hù ai? Tôi xem cô là đàn bà mà bỏ nhà đi thì còn đi đâu được?!】

Không ít người tiếp lời:

【Loại người này mà là vợ tôi thì tôi đã ly hôn từ lâu rồi, may mà Trấn Phong nhà đó tính khí tốt.】

【Gặp tôi là tôi vả cho mấy cái, đàn bà phải đánh mới biết sợ!】

Con trai tôi tiếp lời ngay sau đó:

【Các bác cô chú ơi, mẹ con chỉ giận dỗi thôi, con nghi mẹ đến tuổi mãn kinh rồi, con đoán chắc mẹ chẳng đi đâu xa, đang ngồi ở cửa hàng tiện lợi khóc thầm thôi.】

【Bà nội cho mẹ 10 tệ, mẹ thấy mất mặt, chứ tiền của chúng ta không phải cũng là của mẹ sao? Mọi người khuyên mẹ con đi, hơn 50 tuổi rồi, một mình bên ngoài không an toàn, mẹ con chưa từng ra khỏi nhà bao giờ.】

Trong nhóm lập tức có nhiều người hưởng ứng con trai tôi, cũng có người bảo tôi khờ.

Tôi mặt không biểu cảm, chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm, rồi bắt đầu trả lời:

【Xin lỗi, tôi đang ở sân bay, sắp bay đi Hải Nam rồi, từ hôm nay tôi sẽ sống cho bản thân mình.】

Nhóm im lặng vài giây, sau đó bùng nổ.

Bảy cô tám dì nhảy ra liên tiếp.

【Thật không đấy, Chu Linh cô đi Hải Nam rồi à?】

【Chu Linh lần này bị chọc điên rồi, lấy ảnh người khác gửi gạt con trai à.】

【Bà già 50 tuổi đến tàu cao tốc còn chưa từng đi, nói chi là máy bay, đừng có buồn cười!】

Trong nhóm còn có người @ con trai tôi:

【Mau xin lỗi mẹ con đi, đưa mẹ về từ cửa hàng tiện lợi đi.】

Từng người, từng người đều không tin tôi đang ở sân bay.

Cho đến khi tôi gửi thêm một video quay cảnh sân bay.

Nhóm mới yên lặng trở lại.

Vài giây sau, ảnh đại diện của con dâu nhảy ra: 【Mẹ, mẹ không cần vì giận dỗi mà cố ý chạy ra sân bay đâu, thế này là phí công sức quá.】

Em chồng cũng lập tức gửi một tin:

【@Chu Linh, chị dâu giỏi thật đấy, cố ý bắt taxi đến sân bay để dọa người, mấy trăm đồng mà chị cũng phung phí, ích kỷ thật đấy!】

Chồng tôi:

【Muốn trả lời thì trả, thích ở sân bay thì cứ ở đấy đi!】

Đúng lúc đó loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay.

Tôi gửi tấm ảnh vé máy bay: 【Tin hay không tùy các người, lão nương đi sống cho thỏa rồi.】

Gửi xong, tôi thoát khỏi WeChat, dứt khoát tắt máy.

4

Máy bay hạ cánh xuống Hải Nam sau ba tiếng.

Tôi đặt một phòng hướng biển tại khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.

Rời khỏi cái nhà đó, tôi rút hết toàn bộ tiền tiết kiệm.

Trong tài khoản là số tiền tôi chắt chiu từng chút một để dành.

Bao gồm cả lương hưu của tôi, tổng cộng là ba trăm nghìn, vốn định để dành cho con trai, con dâu và cháu trai.

Nhưng bây giờ, cho dù tôi có dùng không hết thì cũng sẽ đem quyên cho trại chó hoang.

Khi đăng ký thông tin lưu trú, tôi cuối cùng cũng mở máy lại.

Ngay giây sau đó, điện thoại con trai gọi đến,

“Mẹ đang ở đâu đấy, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, ba tiếng rồi mẹ còn chưa hết giận à, mau về nấu cơm đi, cả nhà còn đang đói, bà còn đang chờ mẹ tắm rửa cho.”

Tôi bực mình, giọng cao hẳn lên, “Tai mày điếc hay mắt mày mù, tao nói rồi là tao đang ở Hải Nam, giỏi thì bay qua đây đón tao về!”

Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó là tiếng cười nhạt của con trai,

“Mẹ đừng đùa nữa được không, mẹ là bà nội trợ cả đời chưa từng đi xa, đi Hải Nam cái gì chứ, mẹ tưởng con không biết mẹ lên mạng tải mấy cái video linh tinh để lừa con à?”

“Chờ đấy!”

Tôi đưa điện thoại cho lễ tân khách sạn, “Em gái, giúp chị gửi định vị chỗ này ở Hải Nam vào nhóm WeChat gia đình nhé?”

Cô lễ tân cười gật đầu.

Rất nhanh sau đó, định vị được gửi chính xác vào nhóm.

“Trợn to mắt chó của mấy người ra mà nhìn xem, tôi đang ở đâu?!”