Đứa trẻ ấy thông minh, ôn hòa, thành tích học tập luôn đứng đầu lớp.

Mỗi khi nhìn dáng vẻ nó chăm chỉ học hành, tôi lại ngỡ như thấy bóng dáng Diệp Thanh Nguyệt thuở bé.

Minh Huy rất hiểu chuyện, không chỉ học giỏi mà còn có tấm lòng thiện lương.

Chúng tôi bắt đầu cho nó tiếp xúc với công việc kinh doanh, từ báo cáo tài chính đến đàm phán thương mại — nó học rất nhanh, ánh mắt luôn ánh lên sự thông minh và tập trung.

“Mẹ, có tin từ chi nhánh trong nước,” Minh Huy ngập ngừng, “chị… đang làm thủ tục ly hôn.”

Tay tôi khựng lại, ly trà khẽ lay động.

Chồng tôi đặt tờ báo xuống, cả hai chúng tôi đều nhìn thấy sự bình thản trong mắt nhau.

Hai năm sống yên bình nơi đất khách đã chữa lành mọi vết thương.

“Nhà họ Trương moi hết tiền của chị ấy rồi, giờ định đá chị ấy đi. Ngay cả năm mươi ngàn mẹ từng chuyển cho chị ấy, cũng bị mẹ chồng chiếm mất.”

Minh Huy nói nhỏ:

“Chị ấy gọi cho tất cả người thân để cầu cứu… nhưng không ai trả lời.”

Tối hôm đó, điện thoại tôi lại rung liên hồi.

Tên Diệp Thanh Nguyệt nhấp nháy trên màn hình, như một con thiêu thân giãy giụa trước khi tắt thở.

Minh Huy đứng ở cửa thư phòng:

“Mẹ, nếu mẹ còn thương chị ấy… thì hãy nghe máy đi. Dù sao chị ấy cũng là con mẹ sinh ra. Nếu chị ấy biết hối lỗi, mình có thể trợ cấp hàng tháng, để chị ấy sống ổn định.”

Dưới lời khuyên nhủ của Minh Huy, tôi cuối cùng cũng ấn nút nghe máy.

“Mẹ! Con biết mẹ sẽ không bỏ rơi con mà!” Giọng Diệp Thanh Nguyệt vẫn the thé như trước.

“Mẹ mau chuyển cho con một triệu tệ đi! Mẹ chồng con nói sẽ cho con cơ hội cuối cùng để quay lại nhà họ Trương!”

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy sợi dây tình cuối cùng trong tim mình vụn vỡ.

“Thanh Nguyệt,” tôi cố giữ giọng bình tĩnh, “mẹ có thể sắp xếp chỗ ở cho con, mỗi tháng chuyển khoản sinh hoạt phí đều đặn, để con sống tươm tất.”

“Ai cần mấy đồng bố thí đó?!” Cô ta gào lên.

“Con muốn là được về nhà họ Trương trong vinh quang! Một triệu, căn hộ Lục Gia Chủy! Ngay bây giờ! Mẹ chồng con đang đợi ở văn phòng bán nhà rồi!”

Điện thoại vọng đến tiếng mắng the thé của mẹ chồng cô ta:

“Con ranh này, nhanh lên! Ngày nào cũng làm mất mặt nhà họ Trương!”

“Không moi được tiền thì cút ra khỏi nhà tao! Tưởng đây là trại tế bần chắc?”

Tôi nhẹ nhàng tắt máy, rút SIM ra khỏi điện thoại rồi bước đến lò sưởi.

Ngọn lửa nhảy múa chiếu lên con chip bé xíu, cũng như soi sáng những năm tháng tình thân sai lầm của chúng tôi.

“Có chuyện gì vậy?” Chồng tôi bước vào, nhìn động tác của tôi liền hiểu ngay.

“Tất cả… đã thật sự kết thúc rồi.” Tôi ném chiếc SIM vào ngọn lửa, nhìn nó hóa thành tro bụi.

Minh Huy lặng lẽ đưa tôi ly trà nóng:

“Bố mẹ yên tâm, vẫn còn con ở đây. Con sẽ chăm sóc tốt cho hai người.”

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn nước Úc rực rỡ.

Chúng tôi mất đi một người con gái…

Nhưng đã tìm lại được chính cuộc sống của mình.

【Hết】