3

Bà run rẩy bước đến trước mặt Tô Vân Lệ, khẽ chạm vào mặt cô ta, giọng đầy xúc động:

“Vân Lệ… con, con còn sống thật sao!”

Gương mặt bà nhòe lệ, còn Tô Vân Lệ cũng khóc theo.

“Mẹ, con là Vân Lệ đây, con xin lỗi mẹ…”

Thấy cô ta sống lại thật sự, mẹ vợ tôi ban đầu mừng rỡ vô cùng, nhưng khi quay lại nhìn tôi và con trai thì sắc mặt nhanh chóng trở nên bình tĩnh.

Tô Vân Lệ khoác tay Trần Phi Hàng, tiến lại gần tôi.

Trần Phi Hàng lên tiếng trước:

“Tần Dương Đức, không ngờ anh nuôi con cũng giỏi thật, có thể dạy con tôi thành tài như thế.”

“Nhưng mà, Tiểu Dịch giờ cũng lớn rồi, đã đến lúc nên về với cha mẹ ruột. Gia đình ba người chúng tôi chia ly quá lâu rồi, giờ là lúc đoàn tụ.”

Tô Vân Lệ mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy phức tạp, rồi nắm lấy tay con trai.

“Tiểu Dịch, mẹ đây, là mẹ không tốt, để con chịu nhiều thiệt thòi suốt những năm qua.”

Cô ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt vẫn đầy do dự:

“Anh đã nuôi Tiểu Dịch rất tốt, em cảm ơn. Nhưng con vẫn nên sống với cha mẹ ruột. Còn anh, em sẽ chuyển cho anh một khoản tiền, xem như đền đáp công sức bao năm qua.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, như định chuyển khoản ngay tại chỗ.

Con trai tôi quay sang nhìn tôi, ánh mắt cầu cứu, như đang hỏi tôi: “Có thật không, bố?”

Trần Phi Hàng thì một bên lau nước mắt cho Tô Vân Lệ, mặt đầy thương xót.

“Được rồi, hôm nay là ngày đoàn tụ vui vẻ, đừng khóc nữa.”

Rồi quay sang nhìn tôi, cười nhếch mép:

“Anh nghe không rõ à? Tiểu Dịch là con tôi, anh đúng là đồ ngốc bị người ta lợi dụng!”

“Giờ chúng tôi trở về rồi, anh nên trả con cho chúng tôi đi là vừa!”

Người dân xung quanh nghe thế thì trợn mắt, ánh nhìn qua lại giữa hai bên.

“Bốp!”

Bất ngờ, mẹ vợ tôi — từ nãy vẫn im lặng — bỗng xông lên tát mạnh vào mặt Tô Vân Lệ.

Tiếng tát giòn tan khiến Tô Vân Lệ sững người, không thể tin nổi nhìn mẹ mình:

“Mẹ? Mẹ đánh con làm gì?”

Bà nghiến răng nhìn cô ta:

“Tiểu Dịch thật sự là con của con và Trần Phi Hàng?”

Tô Vân Lệ rưng rưng gật đầu:

“Mẹ, thật mà… năm đó con và Phi Hàng… Dù sao thì, Tiểu Dịch phải trở về với chúng con.”

Cô ta còn chưa dứt lời, Trần Phi Hàng và Lý Lan Hoa đã nhào tới định kéo con trai tôi đi.

Tô Vân Lệ không nỡ, ngoái lại nhìn tôi:

“Dương Đức, em sẽ bù đắp cho anh…”

Con tôi giãy giụa kịch liệt, tôi cũng định xông lên kéo con ra sau lưng.

Nhưng Trần Phi Hàng bất ngờ ra tay, hung hăng đẩy tôi một cú.

Ngay khi tôi suýt ngã xuống đất, một đôi tay mềm mại đã đỡ lấy tôi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, Tô Vân Lệ lập tức nhận ra:

“Thư Lệ? Sao em lại đến đây…”

Người dân xung quanh vừa thấy Tô Thư Lệ cũng xúm lại ngay.

Ai mà chẳng biết, giờ đây Tô Thư Lệ là nữ doanh nhân nổi tiếng, quyền lực nhất vùng.

Nếu may mắn kết được quan hệ, xin một công việc tử tế dễ như trở bàn tay.

Nhưng Tô Thư Lệ không thèm liếc ai, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Vân Lệ.

Tô Vân Lệ thấy em gái với ánh mắt lạnh buốt, bản thân cô ta cũng lùi lại theo bản năng.

Dù gì cô ta cũng không thể chấp nhận được sự thật: cô bé từng ngây ngô bám theo mình ngày nào, giờ lại trở thành một người phụ nữ lạnh lùng như vậy.

Nghĩ đến tình chị em ngày xưa, Tô Vân Lệ cố bước lại gần, thử khoác tay em gái mình.

“Thư Lệ, Tiểu Dịch thật sự là con chị và Phi Hàng. Năm đó chị và anh ấy yêu nhau sâu đậm, nhưng mẹ không đồng ý, cứ bắt chị lấy Tần Dương Đức.”

“Ban đầu chị cũng định chấp nhận số phận, nhưng không ngờ lại mang thai con anh ấy. Không còn cách nào khác, chị chỉ có thể bỏ đi.”