Tôi rời văn phòng với tâm trạng nhẹ tênh, vì người không chờ được đâu phải tôi.
Ba ngày sau, Cố Kỳ Diên nổi giận đùng đùng lôi tôi lên hỏi tội.
“Khách hàng phản ánh không liên lạc được với cô, cô rốt cuộc đang làm gì?!”
Tôi chỉ vào quy trình vẫn còn dang dở trên điện thoại:
“Chờ trưởng phòng ký. Anh ấy ký rồi đến lượt anh ký, tôi mới được cấp lại điện thoại công việc.”
Anh ta hít một hơi thật sâu:
“Vậy sao cô không trực tiếp đến tìm tôi ký?”
Vừa dứt lời, Triệu San Nguyệt từ sau bước đến.
Tôi lập tức đáp:
“Tôi tìm rồi, nhưng chị nhà bảo bất kể tình huống nào cũng phải theo đúng quy định.”
Triệu San Nguyệt biến sắc:
“Cô đừng vu khống tôi! Nếu gấp gáp sao không nói rõ lúc đó?”
“Rõ ràng là cô làm việc kém hiệu quả, lại còn dám đổ lỗi cho tôi?”
Đổ nước bẩn cũng trơn tay quá rồi.
Tôi mặt không cảm xúc, chỉ tay về phía Tiểu Dương ngồi cạnh:
“Hôm đó tôi mang đơn vào văn phòng tìm anh, chính chị ấy chặn lại, còn tát tôi một cái.”
“Nếu anh không tin, có thể hỏi cô ấy.”
Tiểu Dương lập tức đứng dậy, giọng chắc nịch:
“Tổng giám đốc, tôi có thể làm chứng. Hôm đó cô ấy ra khỏi văn phòng, một bên mặt sưng vù.”
Triệu San Nguyệt biết không thể chối cãi, bắt đầu quanh co:
“Là tôi tát đấy, nhưng cô sao không tránh? Đồ ngốc còn trách được ai!”
Tôi cười nhạt, thời nay đánh người xong còn có lý.
Nhưng lần này, tôi không định nhịn nữa.
Hôm đó bị tát xong, tôi lập tức đến bệnh viện khám.
Bác sĩ nói có dấu hiệu chấn động não.
Cố Kỳ Diên nhìn tờ giấy chẩn đoán, mặt đen như mực.
Anh ta nghiến răng:
“Mọi chi phí khám bệnh của cô tôi sẽ thanh toán từ tài khoản cá nhân.”
“Thêm một vạn tệ nữa, xem như bồi thường.”
Triệu San Nguyệt giãy nảy:
“Anh điên rồi à? Chỉ là một cái tát, cần gì phải bồi thường nhiều thế?!”
Cố Kỳ Diên nghiến răng ken két:
“Nếu cô ấy kiện, chúng ta không chỉ mất tiền mà cô còn bị tạm giam!”
Anh ta nói đúng, nếu hôm nay kết quả xử lý khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
May mà kết cục này tôi có thể chấp nhận.
Một cái tát đổi lấy một vạn tệ, cũng không thiệt.
Triệu San Nguyệt trợn mắt nhìn tôi, dậm chân bỏ đi.
Cố Kỳ Diên định đuổi theo, tôi lập tức gọi anh ta lại:
“Cố tổng, hay là anh ký luôn vào đơn đi, để tôi còn liên hệ lại với khách hàng?”
“Cô…”
Đối diện với ánh mắt vô tội của tôi,
anh ta đành phải phóng khoáng ký tên, sau đó lập tức chạy theo người yêu như có lửa cháy sau lưng.
Phù~
Tiểu Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Lâu lắm rồi đã thấy ngứa mắt với Triệu San Nguyệt, lần sau có chuyện vui như vậy nhớ gọi tôi nhé.”
Có được chữ ký chính tay của Cố tổng, tôi thuận lợi nhận lại được điện thoại công việc.
Vừa mở máy, tin nhắn công việc như thuỷ triều tràn về, dồn dập không kẽ hở.
Tôi lập tức liên hệ lại với khách hàng mà trước đó vì nghỉ phép chưa kịp phản hồi.
【Chào anh, tôi là Lý Tuyết của công ty Nguyệt Diên, không biết chiều nay anh có thời gian không? Tôi muốn trao đổi thêm về hợp tác lần này.】
Tin nhắn gần như được phản hồi ngay lập tức.
【Chiều tôi bận việc khác, tối đi. Tối nay hẹn ở Peace Hotel, đây là cơ hội cuối cùng cho công ty các cô.】
Tôi nhất thời lâm vào thế khó.
Không phải vì câu nói của anh ta khiến tôi áp lực, mà vì… nơi anh ta chọn hơi vượt tiêu chuẩn.
Công ty có quy định, chi phí tiếp khách không được vượt quá một ngàn tệ.
Lý do là để kiểm soát chi phí vận hành doanh nghiệp.
Nhưng mà với một ngàn tệ, ở Peace Hotel thì ăn được gì chứ?
Tôi đành mặt dày mò lên phòng tài vụ.
“Chị ơi, tối nay em mời khách, mà chỗ khách chọn hơi đắt, chị xem có thể duyệt thêm ít ngân sách không?”
Chị ấy ngẩng đầu, lườm tôi một cái đầy khó chịu.
“Ăn vàng à hay ăn ngọc mà không đủ? Không duyệt!”
Tôi tặc lưỡi trong lòng.
Không duyệt thì thôi, dù sao tôi cũng chỉ là kẻ làm thuê, sau này có vấn đề cũng đừng đổ lên đầu tôi là được.
Đúng lúc tôi xoay người định rời đi, thì Triệu San Nguyệt tươi cười bước vào phòng tài vụ.
“Có chuyện gì vậy? Sao không khí làm việc lại u ám thế này?”
Chị tài vụ lập tức trút hết uất ức vào tôi.
“Công việc thì chất đống, cái cô Lý Tuyết này còn tới gây phiền. Một bữa cơm mà đòi vượt mức chi, chị nói xem thế có phải hoang phí không?”
Tôi thầm nghĩ, phen này thế nào cũng bị cô ta đá thêm vài câu độc mồm.
Không ngờ, Triệu San Nguyệt chẳng những không mắng tôi, mà còn vươn tay khoác vai tôi đầy thân thiết.
“Cô không hiểu rồi, Lý Tuyết là trụ cột của phòng kinh doanh đấy. Mấy chuyện như tăng ngân sách nhỏ xíu này sao lại làm khó người ta?”
“Cứ yên tâm tiếp khách, chỉ cần ký được hợp đồng, bao nhiêu công ty cũng thanh toán hết!”
Tôi phải véo mình mấy cái liền mới tin đây là thật.
Triệu San Nguyệt… biết nói lý lẽ?
Tôi lí nhí cảm ơn một câu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không nói ngoa, bước ra khỏi đó, tôi thấy cả người nhẹ nhõm.
 
    
    

