“Vậy tại sao con lại làm những chuyện đó? Tại sao cứ luôn làm tổn thương bản thân mình?”
Tôi nâng ly sữa, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, giọng nghiêm túc:
“Con chỉ muốn mọi người đều vui vẻ.”
Vành mắt mẹ lập tức đỏ hoe.
“Con là con ruột của mẹ, không cần phải làm vừa lòng ai hết!”
Tôi đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn bà.
“Nhưng sau khi con trở về, chị không vui, anh cũng không vui.”
“Mẹ… có phải việc tìm lại con là một sai lầm không?”
Mẹ sững người, không biết đáp thế nào, chỉ có thể ôm chầm lấy tôi.
“Không đâu, Tiểu Vũ, con không phải là sai lầm.”
Vòng tay bà ấm áp, nhưng lại khiến tôi nhớ đến một kiếp sống khác.
Lần đó, Cố Kiều Kiều cắt tay mình, rồi khóc ngất trong lòng mẹ.
Ánh mắt mẹ khi nhìn tôi lạnh lẽo vô cùng.
Bà nhốt tôi vào căn phòng tối tăm chất đầy đồ cũ, mặc cho Cố Kiều Kiều vặn mở van gas, bắt tôi “suy nghĩ lại” cho đến khi biết điều, để không làm chị tổn thương nữa.
Khi ấy, tôi không hiểu mình đã sai ở đâu.
Tôi chỉ muốn được sống, chỉ muốn mọi người thích mình mà thôi.
Còn bây giờ, tôi chỉ muốn chết.
Thế nhưng mẹ lại nói, tôi là bảo bối của bà.
Ngày hôm sau, nhà tôi mở một cuộc họp gia đình.
Cố Kiều Kiều khóc suốt cả đêm, đôi mắt sưng đỏ như hai hạt đào.
Cô ta nức nở:
“Con thật sự không đẩy cô ấy đâu, con chỉ là… chỉ là sợ thôi…”
“Sợ rằng nếu cô ấy quay về, mọi người sẽ không cần con nữa.”
Anh trai Cố Ngôn Mặc đau lòng, lập tức bênh vực:
“Mẹ, Kiều Kiều không cố ý đâu, chỉ là con bé thiếu cảm giác an toàn.”
“Nhìn lại Cố Tiểu Vũ xem, mới về có mấy ngày mà trong nhà đã loạn cả lên rồi!”
Anh ta nhìn tôi với vẻ khinh ghét.
“Cô ấy không bình thường!”
Cha tôi xoa trán, mệt mỏi thở dài.
“Cứ thế này cũng không ổn.”
“Tìm bác sĩ tâm lý cho Tiểu Vũ đi, để điều trị và trò chuyện cho con bé.”
Ngày đi gặp bác sĩ, tôi vô cùng hợp tác.
Bác sĩ hỏi gì, tôi đều trả lời thật.
“Tại sao cô lại luôn nghĩ đến cái chết?”
Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, đong đưa đôi chân:
“Vì đó là cách đơn giản nhất, có thể khiến mọi rắc rối biến mất.”
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, cố gắng dẫn dắt tôi:
“Nhưng cô có nghĩ rằng, nếu cô chết đi, những người yêu thương cô sẽ rất đau lòng không?”
Tôi chớp mắt, tò mò hỏi:
“Yêu tôi sao?”
“Là kiểu yêu như mấy dì trong cô nhi viện à? Vừa nói yêu tôi, vừa đứng nhìn tôi bị những đứa trẻ khác đánh?”
“Hay là như bọn buôn người? Vừa gọi tôi là con gái ngoan, vừa nhốt tôi vào lồng chó?”
“Hoặc… như anh trai tôi vậy.”
“Vừa cảnh cáo tôi đừng chọc giận người em gái mà anh ấy thương, vừa chờ đến lúc tôi sắp chết đuối mới chịu kéo tôi lên?”
Tôi nghiêng người về phía bác sĩ, khẽ nói:
“Bác sĩ à, họ không yêu tôi đâu. Họ chỉ sợ tôi chết trong nhà họ, sẽ khiến họ gặp rắc rối thôi.”
“Họ cho rằng tôi có bệnh, cần phải chữa.”
“Nhưng tôi không bệnh. Tôi chỉ… nghe lời họ mà thôi.”
“Vì muốn họ vui, họ bảo tôi làm gì, tôi đều làm hết.”
“Nếu họ bảo tôi chết, thì tôi đi chết cũng được.”
“Như vậy cũng không thể sao?”
Bàn tay cầm bút của bác sĩ khựng lại giữa không trung, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
3
Bác sĩ tâm lý đã kể lại nguyên văn từng lời tôi nói cho ba mẹ nghe.
Kết luận cuối cùng của ông là:
Tôi không bị bệnh.
Tôi chỉ đang dùng một cách cực đoan để bảo vệ bản thân và trả thù thế giới này.
Tinh thần tôi giống như một sợi dây bị kéo căng đến mức cực hạn — chỉ cần thêm một chút áp lực, nó sẽ đứt tung.
Khao khát được chết chính là phương thức tự bảo vệ tốt nhất của tôi.
Mẹ nghe xong thì nhốt mình trong phòng suốt cả ngày.
Ba thì hút hết điếu này đến điếu khác.
Chỉ có anh trai Cố Ngôn Mặc vẫn khăng khăng cho rằng tôi đang giả vờ đáng thương để lấy lòng mọi người.
“Cố Tiểu Vũ đang diễn trò!”
“Ba mẹ đều bị cô ta lừa rồi! Cô ta chỉ muốn đuổi Kiều Kiều đi thôi!”
Cố Kiều Kiều trốn sau lưng anh, giả bộ sợ sệt, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia đắc ý.
“Ba mẹ đừng lo.”
“Con sẽ cố gắng hòa thuận với em, giúp em chữa khỏi căn bệnh này.”
Có lẽ cô ta nghĩ rằng, chỉ cần anh trai vẫn tin mình, cô ta sẽ mãi đứng vững ở vị trí bất khả xâm phạm.
Bầu không khí trong nhà càng ngày càng ngột ngạt.
Để xoa dịu mối quan hệ, ba mẹ quyết định cho tôi theo học cùng trường quý tộc với Cố Kiều Kiều và Cố Ngôn Mặc.
Họ ngây thơ tin rằng, nếu tôi được hòa nhập với những người bạn “bình thường”, tình trạng của tôi sẽ dần tốt hơn.
Cố Kiều Kiều là người đầu tiên phản đối.
Cô ta trừng lớn mắt, gần như hét lên:
“Con không muốn học cùng cô ta! Bạn bè sẽ cười nhạo con mất!”

