1
Ba giờ sáng.
Điện thoại của Tư Quyết reo liên hồi.
Tôi đứng bên giường, nhìn màn hình WeChat hiện đầy những tin nhắn dồn dập.
Ngoài lời chúc mừng anh cầu hôn thành công ban ngày, nổi bật nhất là hơn hai mươi tin từ mẹ anh.
Bị tò mò thôi thúc, tôi bấm vào xem.
“Thằng nhóc chết tiệt, nói ra được mấy lời này mà không thấy xấu hổ à?”
“Hồi nhà mình gặp khó khăn, Ninh Ninh đã ở bên mày chịu khổ chịu cực, giờ mày thành đạt rồi là quên sạch?”
“Nếu mày dám phụ bạc Ninh Ninh, tao sẽ treo cổ chết cho mày xem.”
Tôi khẽ nhíu mày.
Ban ngày, Tư Quyết vừa tổ chức cho tôi một màn cầu hôn hoành tráng — trên du thuyền, trước mặt bạn bè người thân, anh quỳ một gối, đưa ra chiếc nhẫn.
Lúc này, nó vẫn nằm trên ngón tay tôi.
Tôi kéo màn hình lên trên, tìm được đoạn anh trả lời bà.
“Mẹ, con với Giang Ninh chỉ còn tình thân.”
“Nếu không phải hai người ép cưới, con đã chia tay lâu rồi.”
“Cho dù từng rất yêu, ở bên nhau mười ba năm cũng chẳng còn mới mẻ gì.”
Sự tò mò lập tức bị xóa sạch.
Tôi không bất ngờ, giống như đã mơ hồ đoán trước.
Không buồn, mà là… thở phào nhẹ nhõm.
Ba tháng trước, thái độ của anh đã bất ngờ trở nên lạnh nhạt.
Khi ấy tôi chỉ nghĩ anh bận việc, không muốn làm khó, càng không gây chuyện, còn đặc biệt hầm canh xương anh thích rồi mang tới công ty.
Nhưng nữ thư ký của anh lại cản tôi ngay ngoài cửa.
Tôi đứng đợi năm tiếng, đến khi anh bước ra cùng một nữ đối tác xinh đẹp.
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh lập tức cứng lại, không để ý ánh mắt mọi người, lạnh lùng buông một câu:
“Sao em còn chưa về?”
Lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra… canh đã nguội.
Và lòng người còn nguội hơn.
Cũng ngày hôm đó, tôi nhận được ảnh anh và nữ thư ký cùng ra vào khách sạn.
Người đàn ông hai mươi tuổi đứng trước cửa hàng trang sức, chỉ vào chiếc nhẫn và nói muốn cưới tôi, đến tuổi ba mươi lại ngoại tình, lạnh nhạt, và chính miệng thừa nhận đã sớm muốn chia tay.
Anh thành công rồi.
Còn tôi — người đồng hành cùng anh suốt chặng đường ấy — lại trở thành gánh nặng.
Mười ba năm, bất cứ thứ gì quý giá đến mấy cũng sẽ cũ, sẽ mất đi ánh sáng.
Người cũng vậy.
Khi ở bên anh, tôi mới hai mốt, trẻ trung, rực rỡ.
Giờ ba mươi tư, làm sao so được với những cô gái trẻ đẹp bên cạnh anh?
Anh ba mươi hai tuổi, sự nghiệp vững vàng, phong độ ngời ngời, được nhiều người săn đón.
Sự tồn tại của tôi, vô hình chung, đã chặn bước anh tìm “người tốt hơn”.
May là Tư Quyết ngủ rất say, lại có thói quen uống thuốc ngủ, chỉ cần tôi không gây tiếng động lớn thì anh sẽ không tỉnh.
Tôi mất nửa tiếng để thu dọn đồ đạc.
Nhưng cuối cùng vẫn làm anh thức giấc — điều tôi không hề muốn.
Gặp ánh mắt mơ màng của anh, tôi khẽ nói:
“Làm anh tỉnh à?”
Ánh mắt anh lộ rõ sự khó chịu.
Cái kiểu bực bội, chán ghét ấy, năm năm đầu yêu nhau chưa từng có.
Nhưng gần đây lại xuất hiện thường xuyên.
Tận mắt chứng kiến tình yêu của một người cạn dần, cho tới khi biến mất hoàn toàn… giống như mắc một căn bệnh mãn tính.
Không quá đau đớn, nhưng rồi cũng đến ngày kết thúc.
Hôm nay, là ngày tôi chọn để đặt dấu chấm hết cho mối tình mười ba năm.
“Muộn thế rồi, em làm gì vậy?”
Anh xoa thái dương, mắt cụp xuống, như chẳng buồn nhìn tôi thêm một cái.
“Không ngủ được thì ra ngoài.”
“Xin lỗi.”
Tôi bình thản, thậm chí là nhẹ nhõm.
Trong lúc anh chưa tỉnh hẳn, tôi tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út xuống — từ lúc đeo đến lúc tháo chưa đầy sáu tiếng.
“Tôi… vô tình đọc được tin nhắn anh gửi cho bác gái.”
“Vô tình” là giả, thấy là thật.
Anh không hề lúng túng hay hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt, bình thản:
“Rồi sao?”
“Chia tay đi.”
Đó là thái độ thật của tôi.
Anh bật cười.
Phải, suốt mười ba năm, tôi chăm sóc anh không thiếu thứ gì.
Chưa cưới, tôi đã tự coi mình như một người vợ hiền.
Anh từng trải qua ca phẫu thuật lớn, sức khỏe yếu, tôi tập tành nấu nướng, chăm sóc từng bữa ăn.
Thời gian khởi nghiệp, anh phải liên tục tiệc tùng, uống rượu, tôi sẵn sàng uống thay.
Anh đi công tác khắp thế giới, tôi không đi đâu, chỉ ở nhà chờ anh về.
Có lẽ anh cũng tin rằng tôi khao khát lấy anh đến phát điên.
Nhưng thực ra, cưới hay không cưới không quan trọng.
Tôi chỉ cần anh bình an, cho dù bên anh không phải là tôi.
“Em nói thế, anh sẽ coi là thật đấy.”
“Là thật.”
Anh bật đèn bàn, gương mặt trở nên nghiêm nghị, nhấn mạnh:
“Đây không phải anh chia tay em. Là em muốn chia tay.”
Anh không muốn bị mang tiếng phụ bạc, càng không muốn bị chụp cho cái mũ “phí hoài tuổi xuân của phụ nữ”.
Tôi hiểu.
“Đương nhiên.”
Ngay giây đó, tôi thấy rõ trong mắt anh lóe lên vẻ nhẹ nhõm.
Ngốc thật.
Chỉ cần là điều anh mong muốn, tôi sẽ làm tất cả để thực hiện.