5

Đối diện với loạt câu hỏi dồn dập, tôi chỉ cười nhạt.

“Tôi đến công ty.”

“Đến công ty làm gì?”

“Dọn dẹp một số tài liệu.”

Vì là chủ nhật, văn phòng trống không.

Tôi mở máy tính, in ra từng trang tài liệu đã thu thập trong nhiều tuần.

Tổng cộng hơn một trăm trang, cầm trên tay nặng trĩu.

Sau đó, tôi bỏ tất cả vào một chiếc phong bì, đem gửi đi.

“Là tài liệu gì? Tại sao lại chọn lúc đó để gửi?”

“Tài liệu cá nhân. Nếu không gửi lúc đó thì có lẽ chẳng còn cơ hội nữa.”

Cảnh sát không gặng hỏi thêm về vấn đề này.

Vừa nhanh tay ghi chép biên bản, họ vừa ra hiệu bảo tôi tiếp tục kể.

Tôi uống một ngụm nước, rồi tiếp tục bình thản thuật lại:

“Khi tôi về đến nhà, Vương Lâm Thăng đã bày xong cả bàn ăn.”

Ông ấy nhiệt tình ra tận cửa đón, tiện tay cầm lấy túi xách của tôi.

Tôi bước đến bàn ăn—bốn món mặn một món canh, tất cả đều là món gia đình, trông hấp dẫn vô cùng.

Vương Lâm Thăng bảo muốn vào bếp lấy rượu vang.

Tôi chặn ông lại, nói để tôi đi.

Rồi tôi bước vào bếp, tiện tay lấy đại một chai vang đỏ từ trong tủ.

Tôi lấy thêm hai cái ly.

Trong một ly, tôi bỏ vào loại thuốc ngủ đã nghiền thành bột từ trước.

Nhìn thứ bột trắng từ từ tan vào làn rượu vang đỏ, hoà lẫn như chưa từng tồn tại.

Tôi bình tĩnh mang ly rượu đó ra, đặt ngay trước mặt Vương Lâm Thăng.

Bữa tối bắt đầu, ông bật máy phát nhạc, cho đĩa Céline Dion vào.

Rồi lấy ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương—nhìn là biết vô cùng đắt tiền.

“Thanh Tú, hai mươi năm qua em đã vất vả rồi, chăm sóc anh, chăm sóc cho cả gia đình này.”

“Trước đây có một vài chuyện… dù đúng hay sai, cũng khiến em không vui. Anh hứa, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Tôi nâng ly cùng ông.

“Em tin anh.”

Tất nhiên là em tin anh rồi.

Vì… anh làm gì còn “sau này” nữa.

Uống ly rượu đó không bao lâu, Vương Lâm Thăng lịm đi, ngủ say.

Tôi cởi hết quần áo ông ra.

Trói tay chân lại.

Trên cơ thể đã không còn trẻ trung ấy là đầy những nếp nhăn và đốm đồi mồi đáng ghê tởm.

Tôi không thể ngăn nổi từng cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.

Tôi vặn to tiếng nhạc, rồi nhét khăn vào miệng ông.

Sau đó, giơ dao lên, lạnh lùng chặt phăng cái bộ phận xấu xí giữa hai chân ông ta.

Cơn đau dữ dội khiến ông choàng tỉnh.

Ông lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Đôi mắt đỏ ngầu trợn lên sững sờ nhìn tôi không thể tin nổi.

Rồi ông bắt đầu vùng vẫy điên loạn.

Nhưng thuốc đã khiến ông không còn chút sức lực nào.

6

“Đau không? Đau thì mới đáng!”

“Tất cả là do cái thứ chết tiệt này gây ra!”

Dưới ánh mắt giãy giụa của ông ta, tôi ném phần thịt đó vào đĩa thức ăn của con chó cưng.

Đôi mắt ông ta trợn trừng, như muốn rách cả khoé mắt.

Ông bắt đầu giãy giụa càng điên cuồng hơn.

Tôi mặc kệ.

Giơ dao lên, chém từng nhát, từng nhát vào thân thể ấy.

Chẳng bao lâu sau, ông co giật rồi nằm im không động đậy nữa.

Nhưng cơn giận trong tôi vẫn chưa hề nguôi.

Tôi lại vung dao, chém mạnh một nhát, chặt phăng đầu ông ta.

Cái đầu lăn sang một bên, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn tôi.

Chết không nhắm mắt.

Trong ánh mắt ấy, tôi phát điên, xông tới chém loạn xạ, cho đến khi cơ thể ông ta bị chặt thành cả chục mảnh.

Làm xong tất cả, tôi vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới.

Trang điểm nhẹ nhàng.

Rồi gọi điện báo cảnh sát.

Vừa chờ cảnh sát đến, tôi vừa ăn nốt phần đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu.

“Những chuyện sau đó, các anh chắc cũng đã nắm được rồi.”

Nghe tôi kể xong, sắc mặt hai cảnh sát đều khó coi thấy rõ.

Chắc họ cũng không ngờ, một nữ giáo sư, một nữ tổng giám đốc như tôi, lại có thể ra tay tàn độc đến mức ấy.

Cảnh sát nam hỏi tiếp:

“Động cơ gây án của cô là gì?”