6

Khi tôi quay về nhà họ Lục, quản gia nói với tôi rằng hôm nay Tân Mộng đã chuyển tới sống ở đây.

Căn phòng cô ta chọn chính là phòng gần sát phòng ngủ chính nhất – ngay cạnh phòng của Lục Chiêu Ngôn.

Tôi còn chưa rời khỏi nhà họ Lục, bọn họ đã vội vã sống cùng nhau thế này.

Tôi bước đến trước cửa thư phòng, thấy cửa khép hờ.

Qua khe cửa, tôi thấy Tân Mộng mặc một bộ đồ ngủ ren mỏng manh, vô cùng khêu gợi.

Cô ta ngồi hẳn lên đùi Lục Chiêu Ngôn, tay ôm lấy cổ anh.

Cơ thể cô ta nhún nhảy mập mờ ngay trên người anh ta.

Bọn họ dám trắng trợn làm chuyện đó ngay tại thư phòng.

Không biết xấu hổ là gì sao?

Phản ứng đầu tiên của tôi là rút điện thoại ra quay lại toàn bộ.

Bình luận lập tức nổ tung:
【Nữ phụ định làm gì đây! Đố kỵ vì nam nữ chính ở bên nhau nên định phá hả?】
【Biến đi cho rồi! Đừng xen vào nữa!】

Tôi giả vờ như không thấy.

Quay xong đoạn video, tôi đạp mạnh cửa bước vào.

Lục Chiêu Ngôn nghe tiếng liền quay đầu lại, vừa thấy tôi liền giật mình, vội vàng đẩy Tân Mộng ra.

Tân Mộng bị đẩy ngã xuống đất, mặt vẫn còn ửng đỏ, hơi thở chưa ổn định.

Bị bắt quả tang mà cô ta chẳng hề lúng túng, ngược lại còn nhìn tôi đầy khiêu khích.

“Tân Mạn, cô thấy rồi đấy. Tôi và Chiêu Ngôn thật lòng yêu nhau. Cô mới là kẻ thứ ba.

Từ giờ tôi sẽ lấy lại thân phận bà Lục. Cô đừng hòng giành giật nữa, cút khỏi nhà họ Lục đi.

Nếu không sẽ có kết cục giống mẹ cô đấy.”

7

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy mỉa mai.

Chỉ tay vào Lục Chiêu Ngôn, tôi nói bằng giọng thản nhiên:
“Loại đàn ông như thế này—chị thích thì cứ lấy, tôi không tranh.”

Nghe xong, sắc mặt Lục Chiêu Ngôn lập tức tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tân Mộng đắc ý kéo lại chiếc áo ngủ mỏng manh của mình, nói đầy tự mãn:
“Chính là cô nói đấy nhé. Từ giờ tôi mới là bà Lục, là vợ của Chiêu Ngôn.”

Nói rồi cô ta còn không quên đổ thêm dầu vào lửa:
“Chiêu Ngôn, em thấy cô ta đâu có tình cảm gì với anh. Nếu có thì sao ba ngày liền không thèm về nhà?

Sáng nay San San gọi cho em, nói tối qua nhìn thấy Tân Mạn vào khách sạn mở phòng với người khác. Cô ta chắc chắn ngoại tình rồi.”

Vừa nói, cô ta vừa mở khung chat ra cho anh xem.

Bên trong là tấm ảnh Hứa San San gửi, chụp ở sảnh một khách sạn.

Lục Chiêu Ngôn vừa nhìn thấy thì sắc mặt lập tức tối sầm lại vì giận dữ.
“Tân Mạn, em thật sự vào khách sạn với người khác sao?”

Tôi không biết nên khóc hay cười.

Rõ ràng là anh và Tân Mộng đang lén lút trong nhà, vậy mà giờ lại quay sang chất vấn tôi?

Tân Mộng vội vàng xen vào:
“Chiêu Ngôn, cô ta từ lâu đã phản bội anh rồi! Đuổi cô ta ra khỏi nhà, không cho cô ta lấy một đồng nào!”

Tân Mộng vừa dứt lời, tôi lập tức vung tay tát cho cô ta một cái.

Trên mặt cô ta in ngay một dấu tay đỏ ửng, sững sờ nhìn tôi không thể tin nổi.
“Cô dám đánh tôi?”

Lục Chiêu Ngôn cũng sửng sốt.

Anh không ngờ tôi lại dám ra tay trước mặt anh.

Trên màn hình cũng ngỡ ngàng:
【Nữ phụ vùng lên rồi, sắp có cú bẻ lái đây!】

8

Lục Chiêu Ngôn đang định quát, tôi đã lên tiếng trước:

“Lục Chiêu Ngôn, tôi chăm sóc anh suốt ba năm. Nếu tôi muốn ngoại tình, thì ngay từ lúc anh nằm liệt giường tôi đã học theo Tân Mộng mà bỏ đi rồi, đâu cần đợi đến bây giờ.

Anh thì đã ngoại tình, nhân cách có vấn đề, giờ đến cả đầu óc cũng không xong. Tốt nhất là đi khám sớm đi.”

Nói rồi, tôi quay sang chỉ thẳng vào mặt Tân Mộng.

“Ba năm trước chị có bệnh gì? Rõ ràng thấy anh ta bị gãy chân, đứng không nổi nên sợ mà trốn ra nước ngoài.

Lúc đó là tôi phải thay chị gả vào nhà họ Lục.

Bây giờ chị lấy tư cách gì mà đòi tranh giành danh phận với tôi?”

Tân Mộng bắt đầu hoảng loạn, vội vàng thanh minh:
“Chiêu Ngôn, đừng nghe cô ta nói bậy. Hồi đó em thật sự mắc bệnh, sợ làm lỡ dở cuộc đời anh nên mới ra nước ngoài điều trị.”

Tôi mở điện thoại, đưa cho Lục Chiêu Ngôn xem những bức ảnh mình đã âm thầm lưu lại.

“Một người đang bệnh nặng, lại có thời gian đi khắp nơi chơi bời?

Ngắm cực quang, bay khinh khí cầu, rồi còn ra biển Aegean ngắm hoàng hôn? Chị đúng là sống vui quá nhỉ.”

Tân Mộng hoàn toàn hoảng loạn.

Cô ta không ngờ mấy bức ảnh đi chơi lúc ở nước ngoài lại bị tôi thu thập đầy đủ như vậy.

Mỗi lần đến nơi nào, cô ta đều đăng ảnh khoe khoang trên mạng xã hội quốc tế, tưởng rằng không ai ở đây biết.

Tôi đã dùng một tài khoản phụ, giả làm fan hâm mộ để theo dõi.

Suốt mấy năm qua tôi đã chụp lại không ít ảnh, và giờ đến lúc dùng đến rồi.

lần này hoàn toàn vỡ trận:
【Cốt truyện bẻ lái rồi! Nữ phụ không muốn làm công cụ nữa!】
【Nữ chính làm sao vậy? Sao dễ bị nữ phụ bóc phốt thế?】
【Nữ phụ này đúng là ‘diễn’, nhưng có khi không muốn rời khỏi thân phận bà Lục thật.】

Lục Chiêu Ngôn nhìn Tân Mộng, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên đầy nghi ngờ.

Tân Mộng hoảng hốt, vội vàng ôm lấy anh.

“Chiêu Ngôn, anh đừng tin lời cô ta.

Khi đó em tưởng mình không sống được bao lâu nữa, nên mới muốn đi đây đi đó, lưu lại chút kỷ niệm.

Những bức ảnh đó em chỉ giả vờ tươi cười cho ba mẹ em yên tâm thôi.

Em không ngờ bệnh có thể chữa được, càng không ngờ mình còn có thể quay lại bên anh…”

“Nhưng năm đó em thực sự bệnh rất nặng. Nếu anh không tin, có thể hỏi ba mẹ em. Sau này em cũng sẽ gửi bệnh án cho anh xem.”

Lục Chiêu Ngôn thấy cô ta khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, những lời trách móc đành nghẹn lại không nói ra.

Bình luận lần này cũng bắt đầu bức xúc:
【Nữ phụ quá xấu xa, nhìn nữ chính khóc thương tâm thế kia. Chắc chắn cô ta chỉ mong nữ chính rút lui để độc chiếm nam chính thôi!】

Thấy Lục Chiêu Ngôn mềm lòng, Tân Mộng lập tức chuyển chủ đề.

“Chiêu Ngôn, giờ nên truy cho rõ chuyện Tân Mạn đi khách sạn với đàn ông khác. Anh không thể bỏ qua chuyện này được.”

Lục Chiêu Ngôn ngay lập tức quay sang chất vấn tôi:
“Ba ngày nay em đã đi đâu?”

Tôi cau mày. Anh ta vẫn không tin tôi.

Dù tôi đã chăm sóc anh suốt ba năm, vẫn chẳng đổi lại được chút tin tưởng nào.

Tôi bật cười lạnh:
“Tôi đã gửi tin nhắn thoại cho anh qua WeChat rồi, anh không xem à?”

Lục Chiêu Ngôn mở điện thoại, ấn vào khung chat với tôi.

Nhưng giao diện trống trơn, không hề có tin nhắn thoại nào.

Anh ta đưa điện thoại cho tôi xem:
“Rõ ràng là em không gửi, còn muốn nói dối à?”

Ánh mắt Tân Mộng lóe lên vẻ đắc ý – chắc chắn là cô ta đã xóa hết tin nhắn tôi gửi.

“Chiêu Ngôn, anh nên ly hôn với cô ta đi. Nếu không, để cô ta tiếp tục lén lút thế này, chỉ tổ bôi xấu danh tiếng anh, còn làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Lục nữa.”

Tôi không ngờ anh ta lại để cô ta xóa hết lời nhắn tôi gửi.

Giây phút ấy, tôi nhận ra – ở bên cạnh một gã như vậy chẳng còn giá trị gì nữa.

Tôi mở phần tin nhắn thoại từ phía tôi:

“Chiêu Ngôn, bà ngoại em nguy kịch rồi, mau đến bệnh viện.”

“Em xin anh, làm ơn đến gặp bà ngoại em một lần cuối.”

9

Nghe xong, Lục Chiêu Ngôn lập tức lo lắng:
“Bà ngoại em sao rồi? Anh đi ngay bây giờ.”

Tôi lắc đầu. Chỉ cần nhắc đến bà, mắt tôi đã đỏ hoe. Nhưng tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt họ.

Cố gắng kìm nén nỗi đau:
“Bà mất rồi. Anh không cần đến nữa.

Ba ngày tôi không về nhà, là vì đang lo hậu sự cho bà. Vậy nên tôi mới ở khách sạn.”

Lục Chiêu Ngôn nghe xong liền tỏ ra áy náy:
“Mạn Mạn, anh không hề biết bà mất… Nhưng thực sự điện thoại anh không nhận được tin nhắn từ em…”

Tôi ngẩng đầu lên, cố chấp không để nước mắt rơi xuống.

“Anh có thời gian đi cùng Tân Mộng bán tranh, nhưng lại không có nổi một chút thời gian nghe điện thoại của tôi. Tôi mới là vợ anh cơ mà!”

Tôi nhìn thấy sự bất ngờ hiện rõ trên mặt anh ta khi nghe tin bà tôi qua đời.

Nhưng tôi đã gọi cho anh biết bao cuộc, tất cả đều bị từ chối.

Ba ngày tôi không về nhà, anh thậm chí còn không hề quan tâm.

Một người như thế… có tư cách gì làm chồng tôi?

Giờ chỉ còn một việc cuối cùng tôi muốn xác nhận.

“Lục Chiêu Ngôn, ba năm qua tôi chăm sóc anh, như vậy là đủ để trả cái ơn cứu mạng năm xưa rồi chứ?”

Tân Mộng nghe vậy thì ngơ ngác:
“Ơn gì cơ?”

Lục Chiêu Ngôn thì cúi đầu, không dám nhìn tôi.

“Năm năm trước, vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, trại trẻ mồ côi bị cháy.

Anh lao vào biển lửa cứu tôi. Chính vì vậy ba năm trước tôi mới đồng ý gả vào nhà họ Lục.

Sau này anh nhắc lại chuyện đó, bảo tôi đi tìm thầy chữa chân cho anh.”

Tân Mộng nghe xong thì càng thêm nghi hoặc:
“Chiêu Ngôn, em nhớ rất rõ hôm đó anh đâm xe trúng em, phải đưa em đi viện khâu vết thương.

Cũng chính từ hôm đó chúng ta mới quen nhau mà.

Sao anh có thể vừa cứu người ở trại mồ côi lại vừa đưa em đi viện được?”

Tới giờ trên trán Tân Mộng vẫn còn một vết sẹo mờ.

Mỗi lần nhìn thấy, Lục Chiêu Ngôn lại cảm thấy áy náy.

Chứng tỏ người cứu tôi hôm đó, không phải là anh.

Đến khi sự thật bị vạch trần, ánh mắt Lục Chiêu Ngôn trở nên hoảng loạn, không dám nhìn tôi.

Tôi đã hiểu rõ tất cả.

“Lục Chiêu Ngôn, người cứu tôi ngày hôm đó… vốn không phải là anh!”

Lúc này,bình luận đồng loạt hiện ra hàng loạt dòng chữ:

【Nam chính lại dám giả làm ân nhân cứu mạng của nữ phụ, còn lợi dụng chuyện đó bắt cô ấy đi nhờ thầy chữa chân cho mình.】

【Bảo sao lúc đầu anh ta không phản đối chuyện cưới nữ phụ, thì ra là có mục đích từ trước.】

【Giờ đứng dậy được rồi, thấy nữ phụ không còn giá trị lợi dụng thì quay sang tìm nữ chính. Nam chính đúng là hơi… tệ đấy!】

【Tình tiết này quá vô lý, có khi nào kịch bản bị viết lệch rồi không?】

Giây phút đó, tôi thật sự nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta. Ngay cả đám bình luận cũng bắt đầu nghi ngờ nhân cách của anh.

Tân Mộng bực bội lên tiếng:
“Chiêu Ngôn vốn chẳng thèm quan tâm cô sống chết thế nào, nên cô đừng viện cớ bám víu ở nhà họ Lục nữa.

Cô cũng thấy rồi đấy, tôi với Chiêu Ngôn đã quay lại. Từ giờ danh phận bà Lục chỉ có thể là của tôi!”

10

Tôi trở về vốn là để ly hôn.

Sau khi xác nhận tất cả mọi chuyện, tôi không muốn nán lại nơi này thêm một giây nào nữa.

“Tôi sẽ ký đơn ly hôn. Nhưng tôi muốn một nửa tài sản nhà họ Lục, coi như bù đắp cho ba năm tôi đã bỏ ra chăm sóc anh.”

Tân Mộng lập tức phản đối gay gắt:
“Cô còn muốn chia tài sản? Cô điên rồi chắc!”

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.
“Chuyện của nhà họ Lục, không đến lượt một người ngoài như cô lên tiếng. Cút ra ngoài!”

Tân Mộng bị khí thế của tôi dọa sững người, sau đó tức giận chỉ thẳng vào tôi:
“Cô đừng đắc ý quá sớm. Tôi sẽ gọi ba tôi đến đón cô về nhà họ Tân nhốt lại, để xem cô còn dám đòi chia chác gì nữa không!”

Tôi bật cười nhạt.
“Từ ba năm trước, ngày tôi gả vào nhà họ Lục, hộ khẩu của tôi đã được tách khỏi nhà họ Tân.

Bây giờ cô có gọi ba mẹ cô tới cũng vô dụng, họ không còn quyền can thiệp vào tôi.”

Ngày cưới cũng là ngày tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Tân.

Tôi nhìn thẳng vào Lục Chiêu Ngôn.
“Là anh ngoại tình. Dù có đưa ra tòa, phần thắng vẫn thuộc về tôi.”

Sắc mặt anh ta lập tức u ám.

“Mạn Mạn, lúc em gả vào, nhà họ Lục đã đưa em một khoản sính lễ rất lớn.”

“Đó là sính lễ, không liên quan đến tài sản ly hôn.”

Tôi biết, nếu đòi một nửa tài sản, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

Thứ tôi thật sự muốn là:
“Vậy thì, tôi cần mảnh đất trại trẻ mồ côi, và quyền sở hữu Công ty Dược Vân Sơn.”

Mảnh đất của trại trẻ mồ côi, tôi nhất định phải có.

Còn công ty Vân Sơn là do tôi đề xuất thành lập. Lục Thị chỉ bỏ vốn, mọi hoạt động hàng ngày đều do tôi điều hành.

Tập đoàn Lục Thị vốn kinh doanh bất động sản và dược phẩm.

Ba năm qua, mỗi tháng Lục Chiêu Ngôn có nửa tháng ở trên núi tu hành, thờ Phật.

Anh ta thích hình tượng Phật tử thanh cao, không muốn dính vào chuyện tranh đoạt thương trường.

Rất nhiều việc kinh doanh đều do tôi xử lý thay.

Tôi đã âm thầm đưa không ít nhân sự giỏi từ Lục Thị sang Vân Sơn, xây dựng thêm các kênh tiêu thụ mới.

Không đến ba năm nữa, công ty của tôi sẽ vượt qua Lục Thị trong mảng dược phẩm.

Vì vậy, tôi không cần một nửa tài sản của anh ta.

Ba năm tôi ở nhà họ Lục, không phải chỉ để uổng phí thời gian.

Tân Mộng hốt hoảng phản đối ngay:
“Không được! Mảnh đất trại mồ côi tôi muốn xây phòng triển lãm tranh.

Chiêu Ngôn, em đã bàn với anh chuyện đó rồi mà.”

Tôi chẳng buồn nhìn cô ta, mà chỉ nhìn Lục Chiêu Ngôn.

“Ba năm qua tôi chăm sóc anh, giúp anh hồi phục.

Bây giờ tôi chỉ đòi một mảnh đất và một công ty, có quá đáng không?”

Lục Chiêu Ngôn cúi đầu, nhớ lại những ngày mình nằm liệt trên giường, chính tôi là người ngày đêm chăm sóc.

Tôi đã từ bỏ công việc bác sĩ, dành trọn ba năm thanh xuân để lo cho anh ta từng chút một.

Nhớ lại tất cả, ánh mắt anh ta dần dần hiện lên vẻ áy náy.

Cuối cùng cũng không còn lên tiếng phản đối việc chia tài sản cho tôi nữa.

Dù Tân Mộng phản đối, nhưng ngày hôm sau Lục Chiêu Ngôn vẫn gọi trợ lý đến.

Sau khi hoàn tất thủ tục, mảnh đất của trại trẻ mồ côi chính thức được chuyển sang tên tôi.

Công ty Vân Sơn cũng trở thành công ty tư nhân thuộc sở hữu của tôi.

Tôi chẳng buồn tiếp tục mang danh “vợ Tổng giám đốc Lục”.

Tôi thích được người khác gọi là: “Tổng giám đốc Tân.”

Bình luận không thể kìm được mà nhảy lên liên tục:
【Nữ phụ không cam chịu bị chà đạp, hình như cũng khá bản lĩnh đấy.】
【Nhưng mà kịch bản đi lệch rồi, không định tiếp tục hành nữ phụ à? Bao giờ cô ta mới “out” vậy?】