Bác cả cho tôi 1 triệu để khởi nghiệp, bạn trai lại ép tôi dùng số tiền đó để mua Porsche cho anh ta.
“Bé yêu à, em lấy trước hơn sáu trăm ngàn mua xe cho anh, rồi mua ít quà cho ba mẹ với chị gái anh. Số còn lại thì dẫn họ đi du lịch nhé.”
Tôi giận điên người: “Đây là tiền bác em cho để khởi nghiệp đấy!”
Anh ta lại thản nhiên: “Con gái thì khởi nghiệp làm gì? Sau này cũng phải quay về chăm chồng nuôi con thôi. Nịnh gia đình chồng là đầu tư tốt nhất cho em rồi còn gì.”
Tôi dứt khoát chia tay. Ai ngờ anh ta lôi ra hết lịch sử chuyển khoản lúc yêu nhau:
“Vậy thì trả lại cho anh sáu trăm ngàn đi!”
Hai tháng sau, anh ta quỳ xuống trước mặt tôi:
“Tiền anh không cần nữa… xin em tha cho tôi với!”
1
Sau một năm đi làm, bác cả chuyển cho tôi một triệu.
Ông nói: “Tiểu Kiều, nếu thấy công việc quá vất vả thì cầm số tiền này đi khởi nghiệp.”
Tôi định từ chối chuyển trả lại.
Bác lại nói với giọng đầy ân cần:
“Đây là món nợ bác nợ bố cháu. Yên tâm, số tiền này chỉ để cháu tích lũy kinh nghiệm xã hội thôi, sau này những gì nên cho cháu, bác sẽ không thiếu một đồng.”
Mấy hôm trước tôi với Hứa Hoài còn đang buồn rầu vì không có tiền để làm điều mình thích.
Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ nhận lấy khoản tiền ấy.
Trong lòng không khỏi có chút kích động.
Tôi lập tức chụp màn hình chuyển khoản gửi cho Hứa Hoài:
“Bác cả cho em tiền khởi nghiệp rồi, anh có ý tưởng gì không?”
Tôi tưởng anh ấy sẽ liệt kê một loạt dự án phù hợp với tình cảnh hiện tại của hai đứa.
Ai ngờ anh ta lại gửi ngay một tấm hình xe Porsche Macan:
“Bé yêu! Nhìn con xe này đi! Đẹp không? Chốt nó nhé!”
Tôi nhíu mày, tưởng anh ta đùa:
“Đừng giỡn, đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Một triệu này, tụi mình có thể làm gì?”
Anh ta trả lời ngay, như thể đã chuẩn bị kỹ từ trước, gửi một loạt hình ảnh dồn dập:
“Giỡn gì mà giỡn? Em nhìn cái này đi, vòng tay vàng nguyên khối cho mẹ anh nhé! Bố anh thì thích Rolex – mẫu cổ điển này là chuẩn bài! Còn chị anh á, túi Chanel phiên bản mới nhất, kèm đôi giày cùng bộ, hoàn hảo!”
Ngay sau đó là một đoạn voice:
“Em yêu à, con xe kia về tay tầm hơn sáu trăm ngàn là ngon lành. Phần còn lại thì mua quà cho ba mẹ với chị anh, rồi đặt chuyến du lịch sang chảnh cả nhà – dư sức luôn! Thế nào, chồng em sắp xếp ổn chứ? Em khỏi phải lo nghĩ gì!”
Anh ta còn gửi kèm theo một cái sticker mặt cười gian đắc ý.
Tôi giận đến mức tay run bần bật khi nhắn lại:
“Hứa Hoài! Tỉnh lại đi! Đây là tiền bác em cho em khởi nghiệp! Chứ không phải để anh mang đi lấy lòng cả nhà anh!”
Anh ta im lặng vài giây rồi gửi lại một voice, giọng đầy bực bội và đương nhiên như thể tôi mới là người không hiểu chuyện:
“Khởi nghiệp? Em là con gái thì khởi cái gì mà nghiệp? Bày vẽ! Sau này chẳng phải cũng về nhà chăm chồng dạy con à? Giờ biết đường tiêu tiền đúng chỗ, lấy lòng nhà chồng cho tốt, mới là đầu tư thông minh cho tương lai! Biết chưa?”
Giọng điệu đó, cứ như đang dạy dỗ một đứa trẻ không biết điều.
Cuối cùng còn lướt qua một câu:
“Yên tâm, sau này anh nuôi em.”
Tôi thẳng tay chặn luôn anh ta.
Sau đó nhìn chằm chằm vào trang web thông tin du học đang mở trên máy tính, lòng dậy lên vô vàn suy nghĩ.
Kể từ lúc biết tôi có một triệu, bạn trai tôi như biến thành người khác.