1
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên Hứa Tri Hạ làm chính là cầm theo đơn ly hôn tìm đến Cố Lương Châu, mở miệng chỉ nói đúng hai câu.
Một câu:
“Em đồng ý ly hôn.”
Một câu khác:
“Em muốn mang theo một đứa trẻ.”
Cố Lương Châu lật giở trang giấy, động tác khựng lại, ánh mắt ngước lên, vẻ ngạc nhiên thoáng qua rồi nhanh chóng bị sự lạnh lùng quen thuộc che phủ:
“Bốn đứa con, em lại cứ nhất quyết chọn cái đứa ốm yếu đó?”
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu mang theo sự dò xét:
“Hứa Tri Hạ, em lại muốn giở trò gì nữa đây?”
“Tin hay không tùy anh, ký đi!”
Hứa Tri Hạ đẩy thẳng tờ giấy đến trước mặt anh.
Bàn tay Cố Lương Châu cầm bút dừng lơ lửng giữa không trung, tận nửa phút sau mới bất ngờ cúi người ký tên, rồi “cạch” một tiếng, mạnh mẽ ném cây bút xuống bàn:
“Em tốt nhất nên giữ đúng lời hứa!”
…
“Tri Hạ, Lương Châu nói con muốn ly hôn?” Giọng mẹ Hứa dồn dập vang lên trong điện thoại, “Vậy còn bốn đứa nhỏ… con tính thế nào?”
“Con mang một đứa đi.”
Giọng cô bình thản, nhưng những ngón tay khẽ siết lại đã tiết lộ sự dao động trong lòng.
“Mang một đứa cũng được.” Giọng mẹ Hứa dịu xuống đôi chút, “Tốt nhất là mang một đứa con trai về, sau này cũng có người chống đỡ sản nghiệp nhà Hứa.”
“Ân Trạch chững chạc, Ân Thừa thông minh, Ân Húc tuy hơi nghịch ngợm nhưng miệng lưỡi ngọt ngào… Con đã nghĩ kỹ sẽ chọn ai chưa?”
“Con chọn Ân Hi.”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
Qua ba giây, giọng mẹ Hứa đột ngột cao vút:
“Con điên rồi sao? Con bé đó từ nhỏ đã được nuôi ở nhà cũ, vốn chẳng gần gũi gì với con!”
Hứa Tri Hạ khẽ nhắm mắt.
Làm sao cô không hiểu nỗi lo của mẹ?
Ngày Ân Hi chào đời chỉ nặng có ba cân, hôm xuất viện liền bị bà nội lấy cớ “thể chất yếu cần tĩnh dưỡng” mà ôm đi, mãi đến tháng trước mới được đưa về bên cô.
Tình cảm tự nhiên không thể nào sánh với ba đứa con trai do chính tay cô chăm sóc từ nhỏ.
Nhưng chỉ có cô mới biết, trên đời này, người thật sự chân tâm với cô, chỉ có cô con gái nhỏ này.
Kiếp trước, sau khi cô qua đời, trước mộ bia, cô bé nắm chặt mấy tờ tiền mừng nhàu nát, khóc đến nghẹn giọng:
“Mẹ ơi, con cho mẹ hết tiền rồi, mẹ đừng chết có được không…”
Trong phòng khách, bức ảnh gia đình treo tường đã bị ánh nắng làm bạc màu.
Trong ảnh, Cố Lương Châu ôm ba đứa con trai, nụ cười dịu dàng, còn trong lòng cô là Ân Hi, rụt rè nắm lấy vạt áo mẹ, khuôn mặt bé xíu chẳng mấy khi có nụ cười.
Hứa Tri Hạ cầm kéo, “xoẹt” một tiếng, tấm ảnh bị cắt đôi.
Một nửa là Cố Lương Châu cùng ba đứa con trai.
Một nửa là cô và con gái.
“Con đã quyết định rồi.”
Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ nặng như đá rơi xuống đất.
“Con nghĩ lại đi!”
Mẹ Hứa thở dài trong điện thoại, “Năm đó con sinh bốn đứa, nằm trong phòng sinh ba ngày ba đêm, suýt nữa mất mạng trên bàn mổ… Bao nhiêu năm tình nghĩa, sao có thể nói cắt là cắt?”
Khóe môi Hứa Tri Hạ nhếch lên đầy chua xót, nơi đáy mắt ngấn lệ mờ ảo.
Tình nghĩa? Cô từng nghĩ mình có.
Từ bé đã định sẵn hôn ước, hai người lớn lên bên nhau. Cô biết rõ trong lòng anh luôn có Thẩm Ninh Vi, nhưng vẫn lựa chọn gả đi.
Mang thai bốn đứa, bụng cô to như ngọn núi nhỏ, đêm nào cũng co rút đau đến nỗi phải cắn gối mà chịu, thế mà anh lại lấy cớ “bận việc công ty” suốt ngày ngủ ở thư phòng, ngay cả một câu quan tâm cũng không nỡ cho.
Con cả Cố Ân Trạch mới bảy tuổi đã cau mày nói: “Mẹ đừng làm phiền ba nữa.”
Con thứ hai Cố Ân Thừa ôm tập đề toán do Thẩm Ninh Vi đưa, ngẩng mặt hỏi: “Tại sao dì Thẩm hiểu nhiều hơn mẹ?”
Con thứ ba Cố Ân Húc giỏi gây chuyện thị phi nhất, cướp đồ ăn vặt của Ân Hi rồi còn vu oan: “Em gái lại khóc nữa rồi, nó chỉ muốn để ba mắng mẹ thôi.”
Chỉ có út Cố Ân Hi, đứa bé gái luôn bị các anh bắt nạt, mới ngẩng đôi mắt đen láy mà nói: “Mẹ cười lên là đẹp nhất.”
Kiếp trước, vào sinh nhật bảy tuổi của bốn đứa trẻ, Cố Lương Châu ném đơn ly hôn trước mặt cô.
Vì con cái, cô sống chết không chịu ký.
Cô luôn nghĩ, chỉ cần chờ thêm một chút, đợi con lớn hơn, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Nhưng kết quả, cô chờ được, lại là cảnh anh đưa ba đứa con trai ra nước ngoài, trao cho Thẩm Ninh Vi một hôn lễ bên bờ biển làm náo động cả mạng xã hội.
Nếu không phải nhờ Ân Hi lén lút nói ra, cô vẫn còn u mê không hay biết.
Cô phát điên mà chạy tới, chỉ để tận mắt thấy Cố Lương Châu và Thẩm Ninh Vi hôn nhau dưới sự chứng giám của cha xứ.
Ba đứa con trai của cô, lại vỗ tay reo mừng:
“Chúc mừng ba và dì Thẩm!”
“Từ nay dì Thẩm chính là mẹ của chúng con rồi!”