Không gian bỗng chốc lặng đi một nhịp
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có vài người lộ vẻ hoảng sợ – chẳng lẽ thật sự quen biết à?
Chỉ có Trình Nam Nam và Trịnh Minh Thành là không nghi ngờ chút nào. Trong đầu họ chắc chắn tôi đã bị con số tuổi thọ của Doanh Doanh kiểm soát, không thể có bất cứ mánh khóe gì qua mặt họ.
Trình Nam Nam là người phản ứng nhanh nhất, liền lộ vẻ khinh bỉ quát lên:
“Trình Vân Vân! Chị dạy con kiểu gì vậy hả? Không dạy gì tử tế, lại dạy nó đi bám đàn ông giàu có à? Đúng là hạ tiện!”
Trịnh Minh Thành cũng nổi cơn thịnh nộ:
“Đồ đê tiện! Cô nghĩ cho con gọi một tiếng chú là xong à? Mau lôi nó về, đừng làm nhục tôi nữa!”
Xung quanh lập tức có kẻ hùa theo cười nhạo:
“Chắc bị thần kinh quá nên hoang tưởng rồi!”
“Chắc phá sản stress quá hóa điên đấy mà! Đúng là đáng thương!”
Trình Nam Nam lại ra vẻ đau lòng thở dài:
“Chị à, dù chị giờ đầu óc không bình thường thì cũng là người nhà. Đợi chúng em thành giàu nhất Hải Thành rồi, nhất định sẽ đưa chị đến viện tâm thần tốt nhất chữa trị cho.”
Tôi nghe những lời độc ác đó, cúi nhìn con gái đầy bánh kem đang khóc nức nở trong vòng tay mình, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào An Dục, nghiến từng chữ:
“An Dục, anh có thể bảo họ im miệng được không?”
Ánh mắt An Dục chợt tối sầm lại.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành Doanh Doanh, rồi trao con bé cho trợ lý đứng bên cạnh, sau đó chậm rãi bước lên bục trung tâm, ánh nhìn lạnh lẽo quét khắp hội trường.
Cả sảnh im phăng phắc.
Ai nấy nín thở chờ đợi.
An Dục cầm micro, giọng trầm thấp và uy nghi:
“Với tư cách công chứng viên, đại diện cho sự tín nhiệm của hiệp hội và chính phủ, tôi cam kết tuyệt đối công bằng. Đề nghị mọi người giữ im lặng – kết quả sẽ được công bố ngay bây giờ.”
Nói rồi, anh xoay người nhập mật mã trên màn hình lớn, gọi ra bảng xếp hạng tài sản ngân hàng theo thời gian thực.
Dòng dữ liệu chạy vùn vụt trên màn hình, cuối cùng dừng lại – Trịnh Minh Thành đứng thứ hai, còn vị trí đầu tiên hiện lên cái tên rành rành: “Trình Mãn Mãn”.
Cả hội trường như nổ tung.
Ai nấy ngỡ ngàng bàn tán:
“Trình Mãn Mãn? Ai vậy? Chưa từng nghe tên luôn!”
“Họ Trình? Có khi nào là tên giả của Trình Vân Vân không?”
“Không thể nào! Cô ta phá sản rồi mà, tiền đâu ra?”
Mãn Mãn và tôi là chị em song sinh, nhưng cô ấy bị lạc từ nhỏ, chỉ mới mấy năm gần đây mới tìm lại được.
Để tránh lời ra tiếng vào và bảo vệ sự ổn định trong gia đình, chúng tôi chỉ nhận nhau trong phạm vi riêng tư, chưa từng công khai ra ngoài. Ngay cả Trình Nam Nam cũng chẳng hề biết
trong nhà họ Trình còn có một người con gái khác.
Thời gian qua, tôi và Mãn Mãn âm thầm dùng tên giả để chuyển nhượng tài sản và dự án công ty. Giới thương mại chỉ biết có một “ngôi sao mới” bí ẩn đang trỗi dậy, nhưng không ai biết đó chính là em gái ruột của tôi.
Sắc mặt Trịnh Minh Thành lập tức xám ngoét. Hắn quay phắt lại, trừng mắt nhìn tôi, trong mắt đầy phẫn nộ và không thể tin nổi.
Trình Nam Nam cũng hoảng loạn, giọng the thé:
“Bảng này có vấn đề! Tài sản của anh Minh Thành mới là cao nhất! Chắc chắn số liệu chưa kịp cập nhật!”
An Dục lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giọng không cho phép nghi ngờ:
“Số liệu này cập nhật theo thời gian thực. Mọi người có thể tự nhìn.”
Quả nhiên, con số trên màn hình không hề cố định, vẫn nhảy liên tục theo từng giao dịch.
Dù giá trị tài sản của Trịnh Minh Thành thỉnh thoảng có dao động, nhưng vẫn kém rất xa so với người đứng đầu.
“Trình Mãn Mãn rốt cuộc là ai?!”
Trịnh Minh Thành rốt cuộc không kìm được, lao đến túm chặt cổ tay tôi, gằn giọng quát.
“Có phải mày còn giấu tài sản chưa đưa cho tao không?! Nói! Con đàn bà đê tiện, mau giao hết ra đây!”
Hắn bóp chặt đến mức cổ tay tôi đau nhức như muốn gãy.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trên môi còn vương nụ cười nhạt như giễu cợt.
“Tôi còn tài sản gì đâu? Vì muốn con gái sống lâu trăm tuổi, tôi đã bỏ hết tất cả rồi. Chuyện đó không phải hai người là rõ nhất sao?”
“Bốp!”
Hắn bất ngờ giáng cho tôi một bạt tai thật mạnh.
Mặt tôi ngoẹo sang một bên, nóng rát như lửa đốt.
Doanh Doanh hoảng sợ òa khóc, định chạy lại phía tôi nhưng bị trợ lý của An Dục nhẹ nhàng ngăn lại.
“Trịnh Minh Thành!”
Giọng An Dục lạnh như dao chém, ánh mắt sắc bén quét thẳng vào kẻ còn định giơ tay lần nữa.
“Nếu anh còn dám động tay động chân, sẽ lập tức bị đưa vào danh sách đen vĩnh viễn, cấm tham gia bất kỳ cuộc bầu chọn nào!”
CHƯƠNG 6 TIẾP : https://vivutruyen.net/mot-lan-nua-lam-me/chuong-6