Thẩm Đạc cứng đờ người, run rẩy cúi xuống nhặt bản báo cáo thương tích đáng sợ kia.

Trên đó ghi: “gãy xương sườn cũ”, “teo dạ dày do đói lâu ngày”, “da lưng nhiều vết bầm tích tụ đóng vảy”…

Mỗi một chữ, đều như một cú tát chát chúa quật thẳng vào mặt hắn.

Mặt hắn tái nhợt ngay tức khắc.

Thấy tình hình không ổn, Thẩm Tâm Di lập tức ôm ngực, nước mắt rơi như mưa:
“Ba, con xin lỗi… tất cả là lỗi của con, con không chăm sóc tốt cho em gái…”

“Con thật sự không biết, vì muốn giảm cân, em lại tự ngược bản thân đến mức đó… Con cứ tưởng em chỉ kén ăn thôi…”

Đúng lúc này, ba thằng con trai ngu ngốc kia cũng nghe tin chạy tới.

Vừa vào cửa, thấy Thẩm Tâm Di đang khóc như hoa lê dưới mưa, chưa kịp làm rõ chuyện gì đã xảy ra, theo phản xạ lập tức nhảy vào bảo vệ.

Thẩm Minh Huyền hùng hổ xông thẳng đến trước mặt tôi, gào lên một tràng:
“Cô ơi! Cô lại ép Tâm Di cái gì nữa đấy? Tay con bé còn chưa lành, sức khỏe vốn yếu, cô định ép chết nó sao?!”

6

Con thứ hai và con thứ ba cũng lập tức hùa theo:

“Đúng vậy! Một thứ đồ giả mạo chiếm tổ chim khách, đuổi ra ngoài là xong, vì cái thứ lừa đảo đó mà cô còn muốn làm loạn tới khi nào nữa!”

“Tâm Di hiền lành như thế còn bị các người bắt nạt, cái con Thẩm An Lam đó rõ ràng là cố tình giả bệnh để kiếm thương hại, muốn bám lại nhà họ Thẩm không chịu đi!”

Tôi nhìn ba thằng ngu bị mỡ heo che kín đầu óc ấy, chỉ cảm thấy nực cười.

“Thiên kim thật?”

Tôi chẳng buồn phí lời với chúng, trực tiếp lôi từ trong túi ra một túi hồ sơ niêm phong, ném mạnh thẳng vào mặt Thẩm Minh Huyền.

“Cảm thấy mình là anh hùng bảo vệ em gái chính nghĩa nhất thiên hạ?”

“Vậy thì mở to cặp mắt chó của các người ra, nhìn cho kỹ bản giám định huyết thống mà tôi vừa lấy về từ trung tâm giám định nước ngoài này.”

Túi hồ sơ bung ra, mấy tờ giấy bay lả tả xuống đất.

Thẩm Đạc run rẩy nhặt một tờ lên, khoảnh khắc ánh mắt chạm vào kết luận, cả người như bị sét đánh trúng.

Trên đó viết rõ ràng: Thẩm Đạc và Thẩm Tâm Di không tồn tại quan hệ huyết thống sinh học.

Còn một bản khác ghi: Thẩm Đạc và Thẩm An Lam phù hợp quan hệ huyết thống sinh học, độ trùng khớp 99,99%.

Không khí hoàn toàn đông cứng.

Thẩm Tâm Di vốn đang khóc lóc, tiếng khóc đột ngột ngưng bặt, hoảng sợ trợn to mắt.

Tôi lấy điện thoại ra, cười lạnh, bật một đoạn ghi âm, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.

Trong hành lang, lập tức vang lên tiếng cười càn rỡ của Thẩm Tâm Di và cha mẹ ruột của cô ta.

“Ba thằng anh ngu ngốc kia á? Đơn giản là máy rút tiền của tôi thôi, tôi chỉ cần nhỏ hai giọt nước mắt, bảo chúng đi ăn cứt chúng cũng chịu.”

“Cái con Thẩm An Lam đê tiện đó cũng xứng tranh với tôi sao? Tôi nói cho mà nghe, giết chết nó còn dễ hơn bóp chết một con kiến, chỉ cần tôi diễn vài màn, ba tôi với ba thằng anh ngu kia sẽ tự động đổ hết lỗi lên đầu nó.”

“Lần trước tôi cố tình giấu bình xịt hen suyễn của nó, nhìn nó suýt chết ngạt, đúng là sướng không tả nổi……”

Không khí hoàn toàn đóng băng.

Ba đứa con trai từ sững sờ đến không thể tin nổi.

Chúng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay tôi.

Thẩm Tâm Di hét lên, lao tới muốn cướp điện thoại.

“Đó là giả! Là cắt ghép! Là cô hãm hại tôi!”

Tôi chỉ hơi nghiêng người, cô ta vì mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.

Tôi từ trên cao nhìn xuống bốn cha con tam quan đã sụp đổ hoàn toàn, lạnh lùng lên tiếng:

“Não là thứ tốt.”

“Tiếc là các người đều không có.”

“Bây giờ, dẫn theo cái thứ miệng đầy dối trá, lòng dạ rắn rết này, cút khỏi tầm mắt của tôi.”

“Đừng làm bẩn nơi An Lam đang dưỡng bệnh.”

An Lam được theo dõi trong ICU hai ngày, cuối cùng cũng thoát nguy hiểm, được chuyển vào phòng VIP cao cấp nhất.

Dù cơ thể vẫn rất yếu, nhưng vì tôi ngày đêm ở bên, tinh thần con bé đã khá hơn nhiều, gương mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc.

Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Đạc cùng ba đứa con trai của ông ta đã đứng chờ mòn mỏi suốt cả đêm.

Trong tay họ xách một chiếc bánh kem dâu tinh xảo, trong lòng còn ôm một con thú bông cũ kỹ.

Tôi nhận ra đó chính là món đồ chơi An Lam thích nhất khi còn nhỏ, sau này lại bị họ coi như rác rưởi ném đi.

Từng người quầng mắt thâm đen, gương mặt tiều tụy và hối hận, trông quả thật có vài phần đáng thương.

Thấy tôi bước ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Minh Huyền lập tức đỏ hoe mắt lao tới, giọng khàn đặc.